Tiêu Linh Chỉ bấu hai tay vào nhau, hạ thấp giọng:
– Vậy ông nội đã có đối sách.
Tiêu Thái sư khẽ gật đầu:
– Từ xưa đến nay, cách tốt nhất biến thù thành bạn là kết làm thông gia…
Nói tới đây, thân thể mềm mại của Tiêu Linh Chỉ khẽ rung động.
Tiêu Thái sư tựa vào ghế, cũng không nhìn Tiêu Linh Chỉ, chỉ tiếp tục nói:
– Lúc trước lão phu đã lén cầu phu Hàn Huyền Xương, muốn cưới nữ nhân của hắn về Tiêu gia ta, nhưng không thể thành toàn. Thế hôm nay như vậy Hàn gia bọn họ càng không thể đồng ý để con gái vào cửa Tiêu gia ta… – Nói tới đây, ông lại thở dài – Nhưng… Minh Hồng đã vào cung, được sắc phong làm Thái tử phi, chuyện đó lại càng không thể.
Tiêu Linh Chỉ cắn đôi mội đỏ mọng, cúi đầu, thân thể mềm mại run rẩy.
Nàng thông minh sắc sảo, sao không hiểu những gì Tiêu Thái sư nói, do dự một lát, cuối cùng mới đứng dậy, uyển chuyển đi tới trước mặt Tiêu Thái sư, quỳ xuống thấp giọng nói:
– Linh Chỉ năm đó được ông nội nuôi dưỡng, lại được bước vào cửa Tiêu gia, những năm gần đây ông nội lại càng quan tâm yêu thương Linh Chỉ, mà bản thân Linh Chi cũng coi mình là con gái Tiêu gia. Đại ân đại đức của ông nội dành cho Linh Chỉ, Linh Chỉ không thể báo đáp, nếu có thể tận tâm vì Tiêu gia, có thể giải được ưu tư trong lòng ông nội, Linh Chỉ nguyện ý nghe theo hết thảy an bài của ông nội.
Tiêu Thái sư run rẩy đứng lên, vội nâng nàng dậy, lại thở dài:
– Linh Chỉ, ông nội vẫn coi cháu là cháu gái ruột của mình, mấy năm nay cháu tận tâm hầu hạ ông nội, so với đám con cháu bất hiếu trong nhà này còn gần hơn ngàn vạn lần. Chuyện cưới xin lão phu tuyệt sẽ không cho cháu đi, trong tộc có nữ tử khác, ông nội cẩn thận chọn lựa chính là…..
– Linh Chỉ tuy rằng không phải xuất thân từ Tiêu gia, nhưng nhiều năm trước đã được ông nội ân quyến, cho vào gia phả Tiêu gia, trên danh phận chính là Đại tiểu thư Tiêu gia. Tiêu gia tuy rằng nữ tử không ít, nhưng Linh Chỉ chính là lựa chọn thích hợp nhất, Linh Chỉ vẫn không có cơ hội báo đáp đại ân đại đức của ông nội, lần này nguyện giải ưu cho ông nội!
– Không nên không nên! – Tiêu Thái sư liên tục xua tay – Việc này tuyệt đối không thể, lão phu sao có thể vì chuyện này mà hủy đi hạnh phúc của cháu… Đối với hôn sự của cháu, ông nội đã sớm có tính toán trong lòng, tất sẽ tìm một nam tử thích hợp … việc này đừng nói nữa!
Tiêu Linh Chỉ lại quỳ xuống:
– Nếu ông nội không đáp ứng, Linh Chỉ không đứng dậy.
Tiêu Thái sư nhìn nàng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:
– Đưa nhỏ này, sao phải làm tội mình thế? – Nhẹ nhàng nâng Tiêu Linh Chỉ dậy – Linh Chỉ, lão phu có thể có được đứa cháu gái như cháu quả thật là may mắn cả đời!
……
……
Hồi lâu không cảm nhận được hơi thở của thê tử, càng không có cảm giác ấm áp như mùa xuân trong phòng, Hàn Mạc tắm qua, đổi một thân xiêm y sạch sẽ thoải mái, nằm bên người thê tử, tay nắm tay, ngửi mùi hương trên người nàng, ngủ cực kỳ bình an, mãi cho tới khi mặt trời hôm sau lên cao mới tỉnh dậy, khi dậy khóe miệng thậm chí vẫn còn mang theo nụ cười.
Mở hai mắt, thê tử đã không ở bên cạnh, dứng dậy, bên cạnh đã sớm chuẩn bị áo khoác sạch sẽ, hắn mặc xiêm y ra bên ngoài, Tiểu Thiến đã đi vào, sau lưng là Tuệ nương thùy mị thướt tha, hai tay Tuệ Nương bê theo điểm tâm sáng, thấy Hàn Mạc ra khỏi cửa, vội làm lễ vạn phúc, lập tức đặt điểm tâm lên bàn, vội vàng đi chuẩn bị nước ấm hầu hạ Hàn Mạc rửa mặt.
Hàn Mạc buộc tóc ra đằng sau, tiến tới cầm tay Tiểu Thiến, dịu dàng nói:
– Sáng sớm đã đi đâu? Bên ngoài trời rét, đợi ở trong phòng là được.
Tâm tình TIểu Thiến đã tốt lên không ít, bóng ma của trận náo động trong kinh cũng đã tiêu tan không ít, cười hì hì nhẹ vỗ bụng:
– Ở trong phòng lâu, Tiểu Thiến không buồn, nhưng nó buồn.
Hàn Mạc cười ha hả, hôn vào trán Tiểu Thiến một cái, thật cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, dịu dàng dặn dò:
– Đi đâu làm gì bên người cũng phải có nha hoàn đi theo hầu hạ, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Tiểu Thiến cười khúc khích, nắm tay trượng phu, ghé sát vào tai hắn hỏi:
– Tướng công, chàng lo cho Tiểu Thiến hay lo cho nó? – Dứt lời, nàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình.
Hàn Mạc dịu dàng vuốt ve một chút, cũng ghé sát vào tai nàng, thần bí nói:
– Nàng thật sự muốn biết sao?
– Vâng. – Nàng nhấc tay hắn lên – Chàng nói mau!
– Được thôi, nàng yêu tướng công một chút, tướng công sẽ nói cho nàng. – Hàn Mạc cười khanh khách.
Tiểu Thiến thoáng đỏ mặt, liếc nhìn ngoài cửa một cái, ngượng ngập nói:
– Không được, ban ngày ban mặt bị người khác thấy sẽ chê cười…. Tướng công, chàng… chàng chỉ biết ức hiếp người ta….
Hàn Mạc ngội trên ghế, cố ý quay mặt đi:
– Ta sẽ không nói!
Tiểu Thiến bấm bấm tay hắn một chút, cuối cùng tới gần, hôn khẽ lên mặt hắn một cái, lúc này hắn mới tủm tỉm quay lại dịu dàng:
– Đứa bé tất nhiên phải lo lắng, nhưng “đứa lớn” lại càng phải lo lắng. – Hắn dịu dàng nhìn thê tử – Hai người một là ông trời của ta, một là mặt đất của ta, không có trời đất sẽ không đủ cả thế giới.
Lúc này, Tuệ Nương đã bưng nước ấm vào, Hàn Mạc lúc này mới đứng dậy, được Tuệ Nương hầu hạ rửa mặt mũi, lại búi tóc, mới dưới sự hầu hạ của Tuệ Nương cùng Tiểu Thiến dùng bữa.
Ngoài thành có hơn vạn đại quân, hắn phải nhanh chóng quay về trong quân, cho nên mỗi một giây một phút được ở trong nhà đều cực kỳ quý trọng. Hắn không biết sau này sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng mấy ngày sau so với đại chiến mầy ngày trước sẽ khẩn trương hơn, cũng dữ dội hơn.
Trên chiến trường minh thương dễ tránh, nhưng ám tiễn trong triều đình lại khó phòng.