Đối với Vân Huyên, nội tâm Nhiếp Vân sớm có quyết định, hiện tại hắn càng chú ý cảm thụ của Thiên Huyễn.
– Ta…
Thiên Huyễn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi cũng không biết trả lời như thế nào.
Một phen trả giá chân tình đổi lấy kết quả này, muốn nói không hối hận, trong nội tâm khó vượt qua đạo khảm này, muốn nói hối hận nhưng nàng lúc trước vô cùng đơn thuần hồn nhiên đáng yêu, đó là phần tình cảm chân quý nhất, ở điểm này lại không làm hắn hối hận.
Yêu, cần trả giá, không có trả giá… Còn gọi là yêu sao?
– Kỳ thật ta rất hâm mộ Trần Văn Húc và Tạ Trương Huệ Tử, bọn họ hiện tại thân vẫn hóa thành kiếm linh nhưng có thể chờ đợi nhau cả đời, gắn bó với nhau.
Qua một hồi Thiên Huyễn lắc đầu, đột nhiên cười nói:
– Yên tâm đi, lần này ta sẽ như buông tất cả khúc mắc, sẽ không như vậy nữa!
Thả Vân Huyên một lần, tất cả khúc mắc của hắn đã được gỡ bỏ, cũng đại biểu tình cảm lưu luyến khắc cốt minh tâm, triệt để dứt bỏ nó không còn lưu luyến nữa, tinh thần của hắn có biến hóa.
Trước kia nhìn thấy Vân Huyên, trong nội tâm mang theo xoắn xuýt nhưng hiện tại không còn cảm giác này nữa.
– Có thể buông là được rồi.
Nhìn thấy bộ dáng hắn tươi cười hiện tại, Nhiếp Vân biết rõ Thiên Huyễn đã thật sự buông bỏ chân chính, vỗ vỗ vai hắn, Nhiếp Vân cười nhạt.
– Các ngươi… Hai người các ngươi không nóng nảy?
Nhìn thấy mây đen đầy trời, Vân Huyên đã bắt đầu độ kiếp, Diệp Kiếm Tình hồi hộp không chịu nổi, lại nhìn thấy hai gia hỏa kia không có chút thần thái lo lắng, ngược lại cười cười nói nói làm hắn phải lên tiếng hỏi thăm.
– Có gì sốt ruột chứ?
Nhiếp Vân quay đầu nhìn qua.
– Vân Huyên đang độ kiếp ah, một khi độ kiếp thành công thì có được tu vi Phá Không Cảnh, đến lúc đó bằng vào chưởng giáo ấn chúng ta khẳng định không phải đối thủ…
Diệp Kiếm Tinh vội vàng nói.
– Ha ha!
Nghe được hắn nói như thế, Thiên Huyễn và Nhiếp Vân nhìn nhau sau đó đồng thời cười to.
– Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ…
Thấy hai người đều không có bộ dạng lo lắng, Diệp Kiếm Tinh đang sững sờ, ánh mắt lóe sáng.
– Ý các ngươi là Vân Huyên đột kiếp thất bại, sẽ bị thiên kiếp đánh chết?
– Vân Huyên là người mưu định sau động, lần này có thể đột phá, chỉ sợ cũng nằm trong dự liệu của nàng, cho nên vượt qua thiên kiếp là chuyện không khó.
Nhiếp Vân lắc đầu.
– Có thể vượt qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Kiếm Tinh khó hiểu.
Tâm tư của hai gia hỏa này quá khó hiểu, đối phương thật sự vượt qua thiên kiếp và trở thành cường giả Phá Không Cảnh, bằng vào chưởng giáo ấn sẽ gia tăng thực lực rất lớn, cho dù Nhiếp Vân ở trong tế tự chi địa cũng rất lợi hại nhưng không có khả năng đánh thắng nàng và Bạt.
Nghĩ đến Bạt, hắn không tự chủ quay đầu nhìn sang nơi khác, Bạt mới vừa rồi bị Nhiếp Vân đánh ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích, tựu Ngay cả Vân Huyên bị đánh cũng không thể đi ra, cũng không biết Vân Huyên ra lệnh hay là vì nguyên nhân khác.
– Ha ha, Thiên Huyễn huynh, mang đồ vật ra đi, vừa rồi ý muốn động thủ nhưng đã muộn, đã biết rõ tại đang ở chỗ của ngươi!
Thấy bộ dáng của Diệp Kiếm Tinh, Nhiếp Vân không muốn tiếp tục giấu diếm,
hắn tươi cười nhìn sang Thiên Huyễn, xòe bàn tay ra.
– Ách… Thói quen, nhất thời ngứa nghề…
Nghe được Nhiếp Vân nói nhìn thấy hành động của hắn, sắc mặt Thiên Huyễn đỏ lên, hắn cảm thấy xấu hổ, hắn lật cổ tay cầm một cái ấn nhỏ như lòng bàn tay trong tay.&