Tại thời điểm quan trọng nhất, đệ tử của Bách Hoa tông đã trở lại thế giới này!
“Đã gặp hai sư muội của con chưa?” Bách Hoa tiên tử cười hỏi.
“Rồi dạ.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Ta sắp xếp như vậy, con có hài lòng không?”
“Hai người đó cũng rất đáng thương, thiên phú và tính cách đều rất tuyệt, con đồng ý hai người nhập tông.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn chậm rãi đi vào trong đại điện, hành lễ với Bách Hoa tiên tử với vẻ kính cẩn.
“Sư tôn, con đã trở về.”
“Ừ, con đi nghỉ ngơi đi, ta vẫn còn việc cần thảo luận, có chuyện gì tối nay lại nói.”
“Chuyện sư tôn cần thảo luận, liên quan tới tên giả mạo kia sao?”
Cố Thanh Sơn chỉ vào góc của đại điện mà hỏi.
Cái tên giả mạo hắn vẫn bị trói chặt, không thể động đậy chút nào.
Bách Hoa tiên tử nghe vậy thì biết, tên đồ đệ này đã có cách xử lý của mình cho nên thuận theo hắn mà hỏi: “Đúng là vì chuyện này, Thanh Sơn, con cảm thấy chuyện này nên xử lý như nào?”
“Con cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì cả, làm gì mà phải nghĩ nhiều chứ, mệt mỏi lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
Rồi nói tiếp: “Người khác muốn hiểu rõ hơn sư tôn, muốn biết cách lấy lòng sư tôn dễ dàng hơn thôi mà, đây cũng là chuyện tốt… các người nói có đúng hay không?”
Hắn nói nửa câu, rồi sau đó là hỏi tám trưởng lão kia.
Tám vị trưởng lão hơi giật mình, rồi tán thưởng mà gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Có lý.”
“Chúng ta đã nghĩ như vậy.”
“Cố Thanh Sơn, hay khuyên nhủ sư tôn của cậu đi.”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu với mấy trưởng lão, ra vẻ là mình đã rõ.
Hắn tiếp tục khuyên nhủ Bách Hoa tiên tử: “Thực ra thì trong rất nhiều thế lực, chỉ khi hình thành một cộng đồng lợi ích thì mới có thể ở chung vui vẻ, hoàn thành tốt mọi việc.”
“Con tin tưởng mọi người đều có ý tốt, sư tôn, người cũng không nên làm to chuyện làm gì.”
“Ồ? Con nghĩ như vậy thật sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Đúng vậy, sư tôn, về sau mọi người đều là người một nhà, hòa bình vui vẻ tốt hơn nhiều đúng không!” Cố Thanh Sơn nói.
Vừa nói, hắn vừa chầm chậm đi tới kẻ giả mạo hắn.
“Sư tôn, người cũng không cần trói chặt tu sĩ này, nếu không thì người ta lại oán hận sư tôn thì sao, truyền ra ngoài lại nói Bách Hoa tông chúng ta không biết đón khách.”
Hắn vừa đi vừa nói chuyện.
Bách Hoa tiên tử giật mình.
Mấy trưởng lão kia thì càng khen ngợi lớn hơn.
“Tạ Đạo Linh, cô có một đồ đệ tốt.”
“Suy nghĩ rõ ràng, rất xuất sắc nha.”
“Đây mới là người có thể đưa tông môn lên tới đỉnh phong, rất tốt.”
Tạ Đạo Linh giống như chưa tỉnh, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã đi tới trước mặt tên giả mạo kia.
Hắn nhìn thẳng vào đối phương, nở nụ cười muốn xin lỗi: “Bị cấm chế như này có lẽ sẽ rất khó chịu đúng không? Ta thay sư tôn xin lỗi huynh, thật sự thì Bách Hoa tông ta không nên đối xử với huynh như vậy.”
Người kia thấy hắn dễ gần như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thật xin lỗi, chỉ có thể mượn dùng thân phận của huynh thì mới có thể hiểu rõ hơn về thủ lĩnh của Liên Minh.”
“Không sao, không sao, đều do nhiệm vụ của mình mà.”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai đối phương, không để ý chút nào mà nói.
“Cảm ơn huynh đài tha thứ, đúng là lòng dạ rộng lớn thật sự làm tiểu đệ khâm phục.” Người kia nói.
Cố Thanh Sơn nghe vậy thì cảm thấy hơi xấu hổ.
“Huynh quá khen rồi, thật sự thì huynh cũng không cần nghĩ quá nhiều, dù sao…”
Vù!
Ánh kiếm sắc bén bùng lên.
Đầu người của đối phương bay lên cao, rơi xuống giữa đại điện, lăn tới tận chân của mấy trưởng lão.
Máu phun tung tóe từ chiếc cổ không đầu, sau khi đứng thẳng mấy hơi thở mới ngã xuống mặt đất.
Leng keng!
Xiềng xích nặng nề đang trói thi thể chạm vào mặt đất làm vang lên những tiếng leng keng êm tai.
“… Dù sao thì ngươi đã chết, Bách Hoa tông của ta từ trước tới nay đều rất rộng lượng, đều không chấp nhặt với người chết.”
Cố Thanh Sơn dựng kiếm lên, nói một cách rất thành thật.
Cái đầu kia bay vút lên trời cao, qua cự ly rất dài mới lăn xuống dưới chân tám tên trưởng lão.
Nụ cười trên mặt tám tên trưởng lão cứng đờ.
Người hết sức muốn bảo vệ lại bị giết chết trong nháy mắt, điều này khiến người ta không thể nào tiếp thu được ngay.
Người này không chỉ liên quan mặt mũi của bọn họ, hơn nữa còn nắm giữ rất nhiều bí mật của thế giới này, vốn phải cứu được.
Thế nhưng sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Cố Thanh Sơn quả thực đứng quá gần người giả mạo hắn, ở khoảng cách như vậy, ai cũng không có cách gì ngăn cản một gã Kiếm tu giết người.
Với tâm tính của tám tên trưởng lão, đối mặt tình huống như vậy cũng không khỏi ngây người.