“Được, tôi đi lái xe đợi lát nữa đi cùng nhau.”
Bọn họ đặt nguyên liệu nấu ăn vào, dọc đường Bạch Minh Châu đều thì thâm to nhỏ.
“Người kia, có gan thì đừng để em làm bữa tối cho anh ăn”
“Anh có gan hay không em có muốn thử không?”
“Ôn Mạc Ngôn, rõ ràng là anh giở trò lưu manh với em”
Bạch Minh Châu trợn trừng mắt, lời này mà anh ta cũng nói ra được. Không biết con chó nhỏ hay đỏ mặt ngại ngùng trước đây đã đi đâu mất rồi, là ai đã ăn mất rồi chứ?
“Cái gì mà giở trò lưu manh chứ? Đây mới phải nè”
Anh ta cúi người hôn lướt qua môi Bạch Minh Châu.
Anh ta nhớ rõ… lúc trước cũng là ở trong thang máy, anh ta đã mấy lần giở trò lưu manh với cô ấy.
Bạch Minh Châu khẽ run lên rồi vội vàng tránh né.
Ánh mắt của cô ấy lấp lánh, trong nháy mắt ruột gan cô ấy rối như tơ vò.
Bạch Minh Châu cũng nhớ lại chuyện cũ năm xưa, cảm giác như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Ôn Mạc Ngôn không hôn được Bạch Minh Châu nên lập tức không khí trở nên căng thẳng.
“À… anh đã là người đàn ông có vợ, nên chú ý lời nói và hành động một chút.”
Cô ấy ấp úng nói.
“Yên tâm, không phải anh muốn hôn em đâu. Em đừng tự mình đa tình quá, chẳng qua trên mặt em có dính đồ ăn nên anh chỉ muốn giúp em lau đi thôi”
Ôn Mạc Ngôn nhìn thẳng về phía trước, giả bộ nói vớ nói vẩn một cách nghiêm túc.
“Có… có sao?”
Cô ấy sờ lung tung khắp mặt cũng không thấy gì.
“Bây giờ hết rồi”
Anh ta lại tiếp tục nói dối một cách trắng trợn.
Khi cửa thang máy mở ra thì không gian nhỏ hẹp bị phá vỡ nên hai người cũng thấy đỡ gò bó hơn rất nhiều.

“Em… em mời khách sao?”
Bạch Minh Châu tự chỉ tay vào mặt mình như thể cô ấy bị ép vậy.
Không phải Ôn Mạc Ngôn mời khách sao? Cô ấy chỉ đợi nằm ăn thôi mà.
“Không phải em nói là mời thầy giáo Đình sao? Chính em đã nói như vậy mà không nhớ à?”
Lập tức Bạch Minh Châu nhớ lại là chính cô ấy đã nói mời Thiệu Kính Đình ăn cơm nhưng… không phải là ở chỗ này.
Cô ấy định tìm một nhà hàng nào đó được được một chút để đến ăn thôi. Còn chỗ này đắt như vậy, mỗi món ăn đến tận mấy triệu đồng thì làm sao cô ấy có thể ăn nổi chứ.