Vna Huyên cũng không để ý tới Nhiếp Vân chất vấn, nàng hừ một tiếng, tuy không nói cũng đại biểu thừa nhận, Thiên Huyễn nghe nói như thế một tia tưởng tượng trong nội tâm tan nát, sắc mặt trắng bệch.
Long Ảnh hạ độc là nàng bày mưu đặt kế, đủ để nói rõ ân tình trước kia chỉ là giả.
– Vân Huyên? Nàng là tông chủ?
Nghe được Nhiếp Vân nói, Ứng Long mới nhìn thấy một người đang quỳ cách đó không xa, nhìn từ dung mạo căn bản không nhìn ra là ai ( mặt đều đánh sưng) nhưng quần áo và thân thể chính là Vân Huyên tông chủ!
Tông chủ đều bị đánh thành như vậy? Chính mình kết cục có thể nghĩ, Ứng Long lần nữa run rẩy thoáng một phát.
– Sợ chết gia hại ân nhân, loại tiểu nhân bội bạc này giữ lại có thể dùng làm gì, Thiên Huyễn huynh, ta thấy ngươi nên xử quyết đi.
Thấy Thiên Huyễn đã tin tưởng sự thật, Nhiếp Vân nói.
– Chủ nhân, ta cũng vì mạng sống thôi, không nên giết ta…
Nghe được Nhiếp Vân đưa ra quyết định, Ứng Long sợ hãi biến sắc, hắn quay người muốn chạy trốn lại phát hiện thân thể bị giam cầm trong không gian, không thể động đậy được.
– Ai!
Nhìn bộ dạng của hắn nhớ tới chuyện năm đó, đôi mắt Thiên Huyễn nhắm lại sau đó duỗi tay về phía trước.
Lạch cạch!
Một chưởng nện xuống như đánh vào bông, trên thực tế nó cứng rắn như sắt, tiếng nổ giòn tan vang lên, đầu của Ứng Long tan vỡ và óc bắn tung tóe.
Kiếp trước kiếp này, chỉ thấy Thiên Huyễn trộm đồ nhưng chưa từng thấy hắn động thủ giết người, lúc này vừa gặp chỉ sợ thực lực của hắn đã là Nạp Hư Cảnh đỉnh phong!
Không có loại thực lực này, muốn dễ dàng phá tan phòng ngự chi khí của Ứng Long là chuyện không thể nào.
– Vân Huyên, ngươi chỉ cần thừa nhận lúc trước từng thiệt tình có yêu ta, hôm nay ta sẽ thả ngươi đi.
Sau khi đánh chết Ứng Long, Thiên Huyễn quay đầu nhìn về phía Vân Huyên, trong mắt mang theo không đành lòng.
Mặc dù biết nữ nhân này lúc trước chỉ lợi dụng hắn nhưng tình cảm của hắn rất sâu, trách thì cắt, nội tâm vẫn không thể ngoan độc.
– Thiệt tình có yêu ngươi? Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để cho ta chính thức yêu ngươi?
Vân Huyên cũng không trả lời, ngược lại cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo châm chọc.
– Ngươi… Ngươi đi đi!
Thiên Huyễn xiết chặt nắm đấm, khoát tay ngăn cản sau đó quay người sang nơi khác.
– Lần sau đừng để ta gặp lại ngươi, gặp được, ta tuyệt đối sẽ tự mình đánh chết ngươi.
Nói xong những lời này Thiên Huyễn nhìn về phía Nhiếp Vân và nói:
– Xem như ta cầu ngươi một lần…
– Ai…
Tuy đã đoán ra Thiên Huyễn sẽ có quyết định này, chính thức nghe được Nhiếp Vân vẫn phải thở dài một hơi, hắn vung tay cởi bỏ phong ấn trên người Vân Huyên.
Nếu phải lựa chọn bằng hữu và đánh chết Vân Huyên, Nhiếp Vân tuyệt đối sẽ lựa chọn bằng hữu.
– Ngươi đi đi!
Thiên Huyễn mặt không biểu tình cường chống nội tâm run rẩy.
– Ngươi xem ta thành người đáng thương sao? Sinh tử của ta lại bị một tên trộm quyết định, thật sự là thiên đại tiếu thoại!
– Vân Huyên ta cao cao tại thượng, các ngươi là tính mạng hèn mọn, còn không có tư cách quyết định sinh tử của ta!
Nghe được Thiên Huyễn nói thế, đột nhiên Vân Huyên cất tiếng cười to, ánh mắt mang theo xem thường vô tận, vào lúc này nàng đứng lên, dường như đang vượt qua gông cùm xiềng xích nào đó cho nên toàn thân nổ vang liên tiếp.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Âm thanh vang lên liên tục, nương theo âm thanh vang vọng, thực lực Vân Huyên dừng lại ở Nạp Hư Cảnh không biết bao nhiêu thời gian vậy mà đột phá ngay trong nháy mắt, cá chép vượt long môn, thực lực không ngừng tăng lên.
Nàng luân phiên thừa nhận nhục nhã, dưới sự phẫn nộ đã đột phá gông cùm Nạp Hư Cảnh tiến thẳng vào Phá Không Cảnh!
Gông cùm giữa Nạp Hư Cảnh và Phá Không Cảnh tuy kém Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh thật lớn nhưng có rất nhiều người cả đời bị vây ở Nạp Hư Cảnh đỉnh phong không cách nào đột phá, điểm ấy từ đại tông môn như Kiếm Thần Tông, Di Thần Tông lớn như thế nhưng cũng chỉ có bốn gã vô thượng trưởng lão Phá Không Cảnh là có thể nhìn ra.&