Nói rồi, Diệp Thành lại nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu: “Người bên trong tảng đá kia có nói cho cô biết về tung tích của Huyền Hoàng không?”
“Người ấy nói nằm ở trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn”.
“Vậy được, cô dẫn đường đi, ta dùng Tiên Luân Nhãn mở đường cho cô”.
Nam Minh Ngọc Thu khẽ gật đầu, đẩy linh lực vào trong bảo tháp linh lung huyền cổ kia.
Bảo tháp lập tức rung lên, thần uy càng chói mắt, và cũng chính bởi sự bao trùm của thần uy này mà Diệp Thành mới có cảm giác an toàn.
Nói rồi, cả hai người đã vào trong đại địa màu máu.
Vừa đi vào trong, Diệp Thành đã cảm nhận được bảo tháp đang rung liên tục, giống như thể càng vào trong, uy lực của nó lại càng mạnh lên, vả lại cũng bởi trước kia nó là pháp khí của tu sĩ ở cảnh giới Thiên nên khiến hắn cảm thấy sự uy hiếp lớn mạnh.
“Đi men theo bên trái, phía trước có không gian hỗn loạn”.
“Nơi đó có rất nhiều linh hồn kì dị đang đi qua đi lại”.
“Men theo bên phải thì phía trước có ác linh của ác niệm hình thành”.
Trên đường đi, Diệp Thành không ngừng chỉ dẫn cho Nam Minh Ngọc Thu, vả lại cả chặng đường đi, Diệp Thành chốc chốc lại dụi mắt vì hắn trông thấy rất nhiều cảnh tượng vụn vỡ: Thần quỷ rợp trời đang huyết chiến, linh thú gào thét, chiến xa trấn áp hư thiên, liên tiếp có người rơi trừ trên hư không xuống và cũng liên tiếp có người nghịch nghiên sát phạt vào Cửu Tiêu khiến cả đất trời như nhuốm một màu máu….
Chỉ cần nhìn những cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến mặt Diệp Thành phải tái mét.
“Trận đại chiến xưa kia thật sự khốc liệt”, Diệp Thành kinh ngạc.