Cứ như toàn bộ hàng nhái trên thị trường đều biến thành hàng chính hãng chỉ trong một đêm. Ngay cả những người bán hàng nhái vẫn luôn thấp thỏm sợ có người tới gây sự đều không dám tin. Thầm nghĩ chẳng lẽ hàng nhái của Tân Huy đã trâu bò đến mức thật giả lẫn lộn rồi cơ à?
Siêu cấp lợi hại!
Cùng lúc đó, tại nhà họ Tân.
Tâm trạng của Tân Mẫn cũng khá lên nhiều rồi.
“Bây giờ bên xưởng kia đã tạm ngừng sản xuất sản phẩm của Slanka, chuyên môn đầu nhập sản xuất hàng nhái Lâm Thị. Đã đưa lên thị trường số lượng lớn” Một người đàn ông trung niên đang báo lại tình huống: “Hai ngày này Tân Huy tìm tôi lấy rất nhiều nguyên vật liệu và công nhân, thậm chí còn lấy hai thiết bị hoàn toàn mới. Tôi thấy cậu ấy hẳn là muốn làm một vố lớn!”
“Tân Cương, lần này con trai chú làm tốt lắm, chờ chuyện này xong rồi tôi sẽ đề bạt thằng bé.” Tân Cương gật đầu: “Lâm Thị thì sao? Phản ứng thế nào?”
“Phát thanh minh, mãnh liệt khiển trách chúng ta” Tân Cương cười mỉa mai: “Ngay cả ai đứng sau chuyện này bọn họ cũng không biết. Còn khiển trách? Nực cười!”
“Ha ha ha ha!”
Tân Mẫn võ bàn cười ha hả: “Đáng đời lắm!”
“Bọn họ khiển trách thì cứ khiển trách thôi. Bảo Tân Huy tăng tốc độ sản xuất đi, làm cho phương Bắc tràn ngập hàng giả của Lâm Thị, tôi muốn cho Lâm Thị vĩnh viễn không thể vãn hồi thanh danh!”
Thật mà giả, giả như thật Gương mặt Tân Mẫn âm u cực kỳ.
Chiêu này phải nói là quá âm hiểm, tàn nhãn.
Chờ tới khi hàng giả của Lâm Thị tràn ngập thị trường phương Bắc thì sản phẩm chân chính của Lâm Thị sẽ hoàn toàn bị phá hủy, kèm theo đó là uy tín danh dự của thương hiệu Lâm Thị sẽ sụp đổ hoàn toàn.