Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, câu lạc bộ Vạn Quốc.
Trong một căn phòng tiếp khách xa hoa, Cổ Bách Vạn đang ngồi ở đó chửi đổng, đợi khách của ông ta tới, quản gia bên cạnh đi tới.
“Lão gia, đừng chửi nữa, uống chút nước đi… ngài chửi hoàng thượng như vậy để người khác nghe được sẽ xảy ra chuyện lớn đó”.
“Ta khinh… tên sói mắt trắng nà, ban đầu ở Biện Lương ta nên trốn thật xa, mấy năm nay hắn đã không ít lần chơi ta rồi”.
“Ha ha… lão gia, chúng ta cũng kiếm được không ít tiền mà…”
“Đó là bản lĩnh của ta, tên cẩu hoàng đế này ngày ngày chỉ biết bẫy ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay hắn”.
“Vậy… vậy chúng ta còn có thể làm gì đây?”
“Có thể làm gì… chửi thôi, đánh không được vậy ta chỉ đành chửi hắn dăm ba câu”.
“Vậy ngài dám chửi trước mặt hoàng thượng không?”
Cổ Bách Vạn vặn vẹo cái đầu.
“Là ngươi ngốc hay là ta ngốc? Có phải ta đã nhờn mặt với ngươi rồi không, mau cút ra ngoài đón khách đi… tên ranh con”.
“Vâng… vâng…”
Không bao lâu, một người Tây Dương đi vào trong câu lạc bộ Vạn Quốc, chính là công tước Áo Nhĩ Lương của Pháp Lan Tây, rất nhanh hắn ta đã được dẫn đến phòng của Cổ Bách Vạn.
Cổ Bách Vạn cười hớn hở nói: “Ha ha ha… ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, từ lâu đã được nghe danh công tước Áo… Nhĩ Lương phong độ khí thế, quả nhiên là danh bất hư truyền… dịch cho tử tế đấy…”
“Ồ… ngài chính là Cổ đại nhân chuyên phụ trách thẩm định đồng minh của nước Hoa Hạ đúng không?”
“Là ta… là ta, ta chính là nhân tài trụ cột của nước Hoa Hạ… Cổ Bách Vạn”.