Ngay lúc này, bỗng một hồi tiếng quát tháo khẩn cấp từ bên ngoài phòng vang lên, một trung nhiên Địa giai cảnh lục trọng vọt tới.
Giang Thần Thư sắc mặt dừng lại một chút:
– Không thấy ta đang tại tiếp đãi khách quý sao, vội vàng hấp tấp làm gì?
Trung niên nhân kia thần sắc vẫn bối rối như trước nói:
– Gia chủ, việc lớn không hay rồi, tiểu thiếu gia mất tích trở về rồi, nhưng nhưng… Nhưng bản thân bị trọng thương, Nhị công tử của Thẩm gia đã cắm đầu thương vào vai tiểu thiếu gia, giờ đã đến Giang Thành rồi… !
Tiểu thiếu gia là chỉ cháu trai Giang Thần Thư, Giang Vũ Phi, năm nay mới mười bảy tuổi.
– Cái gì… ?
Giang Thần Thư nghẹn ngào kinh hô, thần sắc đại biến, nói:
– Vũ Phi hắn… ! Thiên thiếu, lão hủ xin lỗi không tiếp!
Huyền Thiên lông mi nhảy dựng, tình huống Giang gia không ổn.
Một người bị móc ở đầu thương, tỷ lệ chết đi cũng chiếm bảy tám phần, cho dù không chết, khẳng định cũng hấp hối, bị thương rất nặng.
Thẩm gia Nhị công tử móc tiểu thiếu gia Giang gia ở đầu thương đến Giang gia, đây là một tín hiệu thập phần nguy hiểm.
Huyền Thiên đứng lên, đi theo sau lưng hai người Giang Thần Thư, cũng đi ra ngoài phòng.
Lúc này, trên quảng trường bên ngoài phong vang lên tiếng bước chân rậm rạp chằng chịt, hiển nhiên là Giang gia đã biết được tin tức, chừng trên trăm vị võ giả chạy ra, không ít đều là cường giả Địa giai cảnh.
Vèo – – !
Một đạo thanh âm cấp tốc sinh ra, bỗng từ không trung truyền đến, ngay sau đó, đinh – – một tiếng, đại sảnh Giang gia lập tức chấn động.
Giờ phút này, Giang Thần Thư và trung niên nhân vừa mới chạy đến bên ngoài đại sảnh kêu lên:
– Vũ Phi… !
– Vũ Phi… !
– Tiểu thiếu gia… !
…
Thanh âm bi thiết liên tiếp vang lên từ trong miệng chúng võ giả Giang gia.
Huyền Thiên thân ảnh như điện, lách một cái ra bên ngoài, chỉ thấy trên cột gỗ cực lớn cao ngoài 3m bên phải ngoài cửa đại sảnh, một cây trường thương màu đen đang đâm xuyên qua lồng ngực một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, găm trên đó.
Không cần phải nói, thiếu niên này đúng là tiểu thiếu gia Giang Vũ Phi của Giang gia rồi.
Giang Vũ Phi là bị Thẩm gia Nhị công tử trực tiếp ném xuống từ không trung, giờ phút này Thẩm gia Nhị công tử đang đứng ở trên không Giang gia, có tu vị Thiên giai cảnh nhị trọng, tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, mặc cẩm bào hoa lệ màu xanh lá.
Đằng sau Thẩm gia Nhị công tử còn đi theo sáu bảy vị cường giả, tu vị toàn bộ đều là Địa giai cảnh thập trọng. Ngoài ra còn có ba cơ quan khôi lỗi, cảnh giới theo thứ tự là Thiên giai cảnh nhất trọng, nhị trọng, tam trọng.
Đội hình khổng lồ như vậy, đối với Giang gia không có cường giả Thiên giai mà nói quả thật chính là tồn tại không cách nào chống đỡ.
Thẩm gia Nhị công tử đứng trên bầu trời, ngón tay chỉ về phía võ giả Giang gia phía dưới nói:
– Tiểu nghiệt chủng của Giang gia các ngươi thật to gan, lại dám đến địa bàn của Thẩm gia ta giương oai, còn dám nói là Thẩm gia ta đã đoạt cơ quan thuật Thiên giai của Giang gia, ta nhổ vào… Quả thực là muốn chết! Năm đó Thẩm gia chúng ta không đuổi tận giết tuyệt Giang gia các ngươi để trảm thảo trừ căn, hoàn toàn là một sai lầm, mới khiến đám nghiệt chủng Giang gia các ngươi đi khắp nơi bại hoại thanh danh Thẩm gia. Hôm nay Trầm nhị công tử ta đến để đền bù sai lầm của Thẩm gia, chém giết sạch đám phế vật Giang gia các ngươi!
Lúc này, Giang Vũ Phi đã được cường giả Giang gia cứu xuống khỏi cây cột, nhưng cả người không có khí tức, cũng không có chút phản ứng nào cả.
Mọi người Giang gia đều bị bi phẫn. Xem ra, giang Vũ Phi đã chết rồi.
Huyền Thiên sờ lên thân thể Giang Vũ Phi, còn rất ấm áp, bắt lấy mạch môn thì vẫn còn mạch đập rất yếu ớt, cũng không triệt để tử vong, trong tay hắn lập tức hiện ra một cái lọ thuốc, đổ ra hai hạt đan dược óng ánh cho Giang Vũ Phi ăn.