“Ồ.”
“…” Cô ồ cái gì mà ồ!
Cô đây là phản ứng gì vậy?
Chắc cô không tin nên chất vấn tại sao đối với cô như vậy!
Nguyên Dã suýt chút nữa vỗ Minh Thù lên bàn.
Nguyên Dã cực kỳ giận, quay mặt của Minh Thù hung hăng hôn xuống. Hắn không đợi Minh Thù lấy lại tinh thần thì đã buông cô ra.
“Tôi thấy anh không sợ chết.” Minh Thù giơ tay lên lau miệng một cái.
Hắn lại trêu chọc thêm mấy lần, cô thật muốn cắn hắn.
Nguyên Dã vẫn tiến gần như vậy, tràn đầy màu sắc dịu dàng trong đôi mắt: “Cô sẽ để tôi chết sao?”
Minh Thù nghiêng người cười xán lạn: “Sẽ chứ.”
Nguyên Dã từ trên bàn phía sau Minh Thù cầm lấy một cây kéo đã rỉ sét, mạnh mẽ nhét vào trong tay Minh Thù trong tay: “Vậy cô giết tôi đi, tôi bằng lòng chết trong tay cô.”
Minh Thù: “…” Tiểu yêu tinh nhà ngươi!
Hồi lâu Minh Thù cũng không nhúc nhích, Nguyên Dã tiến gần cô, dường như dẫn theo sự mê hoặc trong giọng nói: “Xem chừng cô không nỡ bỏ tôi.”
Minh Thù cười: “Giết một tên ngốc sẽ hạ thấp thân phận của tôi!”
Nguyên Dã: “… ” Cô mới là tên ngốc đó, cả nhà cô đều là tên ngốc cả!
Nguyên Dã vô cùng giận, lại không biết xấu hổ hôn khóe môi Minh Thù một cái.
Để cho cô mắng lão tử!
“Tôi thấy được hồ sơ cá nhân của cô ở công ty rồi.” Hồi lâu Nguyên Dã mới buông cô ra, có chút oán hận tiếp tục chủ đề trước đó: “Nhưng mà cô nổ rất đúng lúc, tôi cũng không mang gì ra ngoài.”
Đợt nổ lần trước, hắn vẫn còn nhớ.
Minh Thù nói: “Nếu như tôi là đối tượng thí nghiệm, vậy cũng chứng minh tôi là một đối tượng thí nghiệm rất thành công.”
Nguyên Dã hạ khóe môi xuống, không chút lưu tình mà phá hỏng: “Không, cô là hàng thất bại.”
“…”
Minh Thù nhìn hắn.
Nguyên Dã kéo căng mặt, cô nhìn tôi, cô cũng là hàng thất bại.
Hai người cứ đối mặt như vậy.
Bầu không khí trong phòng dường như cũng ngừng chuyển động.
Nguyên Dã thất bại dưới trận: “Hồ sơ của cô viết như thế, là hàng thất bại.”
Minh Thù rên một tiếng khó đoán, không lưu tâm mà hỏi: “Thứ bọn họ phải nghiên cứu là cái gì?”
“Nếu tôi biết, tôi còn…” Nguyên Dã dừng một chút, nuốt lời phía sau không hay lắm trở về: “Tôi biết thì đã không cần điều tra nữa rồi.”
“Tôi như vậy cũng vẫn là hàng thất bại.” Minh Thù mỉm cười: “Một đám ngu ngốc.”
Nguyên Dã: “…”
Thực ra dựa theo tình huống nguyên chủ mà nói thì cô quả thực giống một món hàng thất bại, chỉ số thông minh quá thấp.
Nhân viên của công ty y dược dường như đều chết rồi. Bây giờ chỉ còn lại zombie đầu có bệnh, không biết bây giờ còn sống hay không.
…
Buổi tối.
Trời vừa tối thì Diệp Tương Tư và đám người Tô Đài đã đi ra ngoài, Nguyên Dã bị người của Nhện Độc gọi đi nên trong phòng chỉ còn lại Minh Thù, hai zombie cùng với đứa trẻ.
Hai zombie và thú cưng lớn cùng ngồi xổm ở góc ghế sô pha giương mắt nhìn Minh Thù.
Chúng vào đây cũng chưa ăn gì, thật muốn ăn mà.
“Ầm…”
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, mấy người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở cửa hung tợn liếc quanh phòng một cái, ánh mắt dừng lại trên người Minh Thù và hai zombie.
“Cô chính là Hạ Vị?” Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu lấy ra một tờ giấy đối chiếu với Minh Thù.
Minh Thù gác chéo chân bình tĩnh: “Chưa từng có ai dạy các người rằng trước khi tiến vào phải gõ cửa trước sao?”
Người đàn ông vạm vỡ căn bản không nghe lời của Minh Thù, phất tay: “Dẫn đi cho tao.”
“Grừ!” Tiểu zombie và Lý Kiếm Nhân đồng thời đứng lên, cản trở ở trước mặt bọn họ.
Vừa rồi hai con này ngồi xổm đưa lưng về phía bọn họ.
Lúc này Lý Kiếm Nhân xoay lại, bọn người đàn ông vạm vỡ đều đổi sắc mặt lui về phía sau hai bước.
Zombie?
Tiểu zombie hoàn toàn không nhìn ra thế nhưng Lý Kiếm Nhân không mang theo khẩu trang, liếc mắt là có thể nhìn ra hắn là zombie.
Bọn người đàn ông vạm vỡ cũng chỉ luống cuống trong nháy mắt. Sau khi bọn họ ổn định cảm xúc, lập tức cầm súng chỉa về phía hai zombie bóp cò.
“Grừ!” Đồ ngốc, mau tránh!
Tiểu zombie gầm một tiếng, Lý Kiếm Nhân nghe hiểu lập tức né tránh về phía bên cạnh.
Tiểu zombie ỷ vào bản thân mình nhỏ, không cần ngắm trúng mà trực tiếp từ dưới đất lăn qua đó. Nó đụng đầu vào đùi của một trong những người đàn ông vạm vỡ, há mồm muốn cắn.
“Tới gần!”
Người đàn ông vạm vỡ nhấc chân đá văng tiểu zombie.
Tiểu zombie bị đá bay đụng đến tường phòng. Nó dùng lực thoáng nhìn bức tường, lần nữa bổ nhào qua đó.
Người đàn ông vạm vỡ buông súng, ngón tay khẽ nhúc nhích, đột nhiên xuất hiện một cái lồng sắt đập xuống giam tiểu zombie ở bên trong.
Nhưng mà người đàn ông vạm vỡ rõ ràng chỉ thấy một con zombie, vậy mà trong nháy mắt của hắn đột nhiên biến thành mấy chục con tiểu zombie giống nhau như đúc.
Zombie đồng thời nhào tới bọn hắn.
“Không phải chứ!”
“Bà nó, cái thứ quái quỷ gì vậy?”
Người đàn ông vạm vỡ sủng sốt, tiếng súng và tiếng đánh nhau không ngừng dội lại trong tầng lầu.
“A…”
Không biết là người nào kêu thảm một tiếng