“Anh ấy đánh nhau bao lâu rồi?”
“Con mẹ nó hết cả một tiếng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì có người dám đến học đấm bốc nữa sao? Nhìn anh ta tập luyện với chúng tôi thế nào kìal”
Bạch Minh Châu nghe vậy, trong lòng không nhịn được run lên.
Một tiếng, anh ta không cần tay của mình nữa sao?
Trong tình huống khẩn cấp, cô ấy vội vàng lao thẳng vào sàn đấu, người bên ngoài không ai có thể ngăn cản được.
Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm, toàn lực đánh vào mặt đối phương.
Nhưng lại không ngờ… Quả đấm này còn chưa hạ xuống, một bóng người đã đột nhiên lao tới trước mặt anh ta.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, thân thể run lên, theo bản năng thu lại nắm tay.
Mà đối phương thì nhân cơ hội này đấm một đấm tới.
Ôn Mạc Ngôn xoay người sang ngang, trực tiếp ôm Bạch Minh Châu trong tay, dùng tấm lưng rắn chắc của mình để chịu đựng một đấm này.
Bọn họ va vào lan can bảo vệ, bị đẩy trở về.
Anh ta ngã nhào trên đất, mở miệng lớn thở dốc.
Mà cô ấy thì vững vàng ngã vào trong ngực của anh ta.
Ôn Mạc Ngôn như được vớt lên khỏi mặt nước, cả người ẩm ướt, khiến cho quần áo của cô Bạch Minh Châu cũng ướt đảm.
Bộ ngực của anh ta lên xuống nhanh chóng, hơi thở nóng rực như bốc cháy.
Việc đầu tiên cô ấy làm là tháo găng tay của anh ta ra.
Khoảnh khắc cởi ra này, cô ấy đã bật khóc.
Tất cả đều là máu…
Máu đã nhuộm đỏ miếng gạc, dính đầy hết tất cả bên trong găng tay.
Ngay cả… cũng nhiễm hết vào trong vải.
“Có phải anh muốn trở thành người tàn phế, không cần cái tay này nữa phải không? Đang yên đang lành tự nhiên anh bị sao vậy, con mẹ nó có phải anh điên rồi không?”
“Đứng dậy, đến bệnh viện, tên khốn này, mau đứng dậy đi…”
Anh ta đã kiệt sức, anh ta chơi được một tiếng đồng hồ, sức lực đã sớm tiêu hao hết.
Nhưng vì nỗi hận trong lòng nên đến giờ vẫn cố kìm nén chống chịu.
Và vì sự xuất hiện của cô ấy, mọi cơn tức giận trong lòng anh ta trong nháy mắt tan thành mây khói.
Thì ra… anh ta vất vả chống đỡ không phải để trút giận, mà là đợi cô ấy tự tìm đến.
Sự xuất hiện của Bạch Minh Châu giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.