“Như vậy đi, nhà máy của anh, cho tôi mượn một thời gian, chờ tôi khôi phục được tổn thất, tôi sẽ xóa hết khoản bồi thường”
“Cái, cái gì?”
Tân Huy kêu một tiếng: “Không được!”
Đây là tài sản của nhà họ Tân, anh ta sao dám tùy ý giao cho người khác, huống chỉ lại là Lâm Thị, đối thủ của nhà họ Tân!
Mục đích của anh ta là đánh bại Lâm Thị, chứ không phải giúp Lâm Thị, nếu chủ nhân biết được, nhất định sẽ lột da, rút gân anh ta!
“Không thì anh giết tôi đi!”
“Được rồi” Giang Ninh lập tức vươn tay trực tiếp năm lấy cổ Tân Huy, hơi hơi dùng sức, cảm giác ngột ngạt, lập tức làm đầu óc Tân Huy trống rỗng!
Con mẹ nó, không phải anh nói dùng đức thu phục người” sao?
“Tha, tha chết…khụ khụ khụ! Tôi…tôi đồng ý…” Tân Huy vỗ vào mu bàn tay Giang Ninh, sắc mặt tái xanh, hai chân không chạm đất, cảm giác ngột ngạt khiến anh ta cảm giác sắp chết!
“Bịch!”
Giang Ninh buông tay, Tân Huy ngã xuống đất thở hổn hển, kinh hãi nhìn Giang Ninh, thầm nghĩ người này đúng là ác quỷ!
“Anh…anh không biết nhà máy này là của nhà nào sao?”
Tân Huy không còn cách nào khác, nếu không liều mạng, đám người Giang Ninh nhất định sẽ muốn chiếm nhà máy này, đến lúc đó bọn họ sẽ càng thêm phiền phức.
“Nếu không thì, anh gọi điện thoại hỏi người kia, xem có bằng lòng không?”
Giang Ninh lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tân Huy: “Nhân tiện cho anh gọi điện thoại cho những người đấy, nếu có chuyện gì cần giải thích rõ ràng, thì giải thích rõ vào, sau này không có cơ hội.” Tân Huy ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi tâm trạng của anh, đột nhiên bật khóc.
Sự tuyệt vọng và bất lực đó gần như khiến anh ta sụp đổ!
Trên đời này có người đáng sợ như vậy sao?
Anh ta làm sao có thể gặp được một người đáng sợ như Giang Ninh chứ?
Cái gì mà dùng đức thu phục người chứ?
Chết tiệt!