“Nha ~, vương phủ ban ngày ban mặt, các ngươi lại dám ở đây rêu rao như vậy, không sợ Vương gia nhìn thấy sao?”
Hồng Liên cầm một cái quạt lông, che miệng cười ha ha.
“Cút!” Tống Thanh vẻ mặt tức giận.
Hồng Liên có hơi sửng sốt một chút, Tống Thanh đã bước chân thật nhanh đi xa, đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, Hồng Liên nhìn theo bóng lưng của hắn, tức giận đến giậm chân.
Sau khi về đến Thiều Hoa Viện, Tống Thanh lấy nước nóng, để cho Thẩm Ngọc tắm gội rửa mặt, y một thân bạch y đã bẩn đến không thể nhìn nổi…
Tắm gội xong, Tống Thanh lại mang chậu đồng tới, dùng bút lông sói lau đi vết máu khô cùng vết bùn đất trêи ngón tay Thẩm Ngọc, thập chỉ liên tâm*, ngón tay Thẩm Ngọc bầm tím đông cứng lại, còn có rất nhiều miệng vết thương , y cũng không hừ lấy một tiếng, chỉ ngơ ngác không biết là đang suy nghĩ cái gì.
*thập chỉ liên tâm: mười ngón tay liền tâm, mười ngón tay kết nối đến tim.
Sau khi tay được thoa thuốc xong, dùng vải thưa băng bó thật dày, Thẩm Ngọc mới vụng về dùng thủ ngữ hỏi.
“Đồ vật của ta đâu?”
“Thu về rồi, đựng ở túi vải nhỏ đặt ở trong tráp trang điểm.”
Tống Thanh không hiểu, hạt bồ đề xúc xắc đó đã vỡ thành bột vụn đến nơi, y còn giữ làm cái gì, chắc hẳn là liên quan tới Vương gia đi, chuyện xảy ra ở Băng Tâm Các, Tống Thanh hắn cũng không rõ ràng.
Thẩm Ngọc cầm lấy túi vải mở ra, dựa lưng vào gối mềm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đến xuất thần.
“Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thái biệt, thử vật tối tương tư.”
Mẹ hát điệu hát quê hương rất êm tai, thường xuyên hát ru Thẩm Ngọc chìm vào giấc ngủ, Thẩm Ngọc nhớ kỹ trong lòng, chỉ tiếc là y không hát được, chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng gõ nhịp, giả bộ như chính mình đang hát.
Mẹ nói, Vân Mộng có rất nhiều hồng đậu, ở nơi đó nam nữ trẻ tuổi gặp được người mình ái mộ, đều sẽ làm một viên lả lướt xúc xắc, đem tên đối phương khắc lên phía trêи hồng đậu, đối phương cũng sẽ yêu hắn.
Thẩm Ngọc không chỉ đem tên hắn khắc lên trêи hồng đậu, mà còn khắc ở trong lòng.
Mẹ dạy y, làm như vậy là có thể cùng người trong lòng bên nhau mãi mãi, nhưng mẹ lại không nói cho y biết, nếu như đối phương không muốn? Thì phải làm như thế nào?
Thẩm Ngọc mờ mịt, trong lòng trống trải, thật giống như đã mất đi thứ gì đó.
Ban đêm trời hơi lạnh, Thẩm Ngọc đứng dậy, y muốn trở lại Băng Tâm Các tìm thêm một chút, nhưng Băng Tâm Các lại quá hẻo lánh, Thẩm Ngọc không nhớ nổi đường đi đến đó nữa, y tâm trạng không yên, bước chân đi loạn thế nào lại đi đến thư phòng Trấn Bắc Vương, con đường này là con đường Thẩm Ngọc quen thuộc nhất, cho dù có nhắm mắt lại, y cũng đi tới được.
Thư phòng còn đốt lên mấy ngọn đèn, bên trong sáng như ban ngày, trêи cửa sổ in hằn lên hai cái bóng người, một người ở trêи cao kịch liệt rung động, một người ở dưới thở gấp đến liên tục.
…
Các cô đến đem Thẩm Ngọc về nhà nuôi thôi, thật không chịu nổi nữa rồi…