” Diệp Thành, tự anh suy nghĩ kĩ càng một chút, anh rốt cuộc là bởi vì thiếu đi cơm cô ấy nấu cho anh, không được cô ấy thắt cà vạt, không được cô ấy yêu thương quan tâm mà khó chịu, hay là bởi vì cô ấy không làm những chuyện này cho anh nữa, từ trong tiềm thức nhắc nhở anh, cô ấy đã rời khỏi anh, cô ấy không hề yêu anh nữa, Từ Lạc vốn đã cắt đứt với Diệp Thành rồi, mà cảm thấy khó chịu.”
Diệp Thành kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ là trong hốc mắt kia, thoáng cái đã hằn đỏ lên tia máu.
Lương Minh Phương hít một hơi sâu, trong lòng quyết định khơi thông cho Diệp Thành đoạn cuối cùng, cô nói giống như tuyên bố với hắn,
” Diệp Thành, điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là, có phải anh sẽ vì cô ấy rời đi mà tức giận, sẽ bởi vì khả năng cô ấy không hề yêu anh nữa mà khó chịu, sẽ không chịu được Từ Lạc rời khỏi anh, không ở cạnh anh, cho nên, anh bây giờ hãy nghĩ tiếp đi, rốt cuộc thì anh đối với cô ấy, thật sự một chút quan tâm thôi cũng không có hay sao?”
Tia đỏ trong hốc mắt Diệp Thành ngày càng đậm, cả người hắn run rẩy, trong lòng liền có một đáp án hung hãn muốn nhảy vọt ra…
Chỉ là đáp án kia thật sự quá nặng, hắn thậm chí ngay cả một chút khí lực để nói ra khỏi miệng thôi cũng khôn có.
Thật tệ hại.
Lương Minh Phương nhìn biểu hiện kia của Diệp Thành, cô thực sự không thể nhịn nổi cái tên này nữa, lúc này, cô như một con sói mọc răng nanh, tùy ý mà thị uy với một con cọp bệnh chính là Diệp Thành kia, Loading…
” Diệp Thành, anh nếu như hiểu rõ những điểm mà tôi nói, anh sẽ biết, tôi vì sao mắng anh là đồ vô liêm sỉ, biết vì sso không? Chính là anh thật sự quá vố sỉ, chính là một tên thiếu chửi.!”
Hai tay Diệp Thành run rẩy, đã đổ ra mồ hôi đầy lòng bàn tay. Hắn vừa định nói thêm thì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Minh Phương thu dọn đồ trên bàn, rồi hẵng giọng, ” vào đi.”
Đặng Đình Phi đi vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhất thời cau mày, đi tới bên cạnh Lương Minh Phương, trước tiên cúi đầu xuống, ở trên má hồng của cô mà hôn bẹp một cái, sau đó mới mở miệng nói, ” Diệp tổng, anh và bà xã của tôi đang nói gì thế?”
Bốn chữ “bà xã của tôi” được Đặng Đình Phi nhấn mạnh, cố ý cường điệu lên rất cao. Thật là một đại nam nhân, sao nói chuyện lại chua le chua lét toàn mùi giấm xông vào mũi.
Minh Phương lườm y một cái, khí thế Đặng Đình Phi cũng nhất thời xìu xuống, kéo ghế mà ngồi bên cạnh Minh Phương. Y nói, ” aizz, anh chỉ hỏi xíu thôi mà, đâu có ý gì khác đâu.”
Minh Phương hừ lạnh một tiếng, ” hứ, anh thì lúc nào cũng có lý hết á.”
Diệp Thành chỉnh sửa lại tâm tình, bình tĩnh nói, ” tôi tìm Bác sĩ Lương để hỏi thăm về tình hình của Từ Lạc vợ tôi thôi.”
Đặng Đình Phi gật gật đầu, đặt đồ ăn lên bàn của Minh Phương. Căn dặn cô ăn uống đầy đủ, sau đó mới quay sang Diệp Thành nói,
” Diệp Thành…tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu, có rảnh để nói chuyện không?”
Diệp Thành từ trong suy nghĩ của mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp, ” được.”
“Vậy….đi ra ngoài đi.” Đặng Đình Phi đứng dậy ra hiệu.
Minh Phương lúc này đang ăn đồ ăn mà Đặng Đình Phi mang đến cho cô, ăn đến ngon lành, thấy hai người Đặng Đình Phi và Diệp Thành đang đứng lên, chuẩn bị ra ngoài thì ngạc nhiên, nhất thời đứng dậy nói, ” Hai người các anh nói cái gì đó, còn muốn giấu em? Lén lút cái gì hả?”
Đặng Đình Phi cười hì hì, y xoa đầu cô, nói, ” Phương Phương yên tâm đi, ông xã đi bàn chuyện làm ăn với Diệp tổng thôi, kiếm tiền nuôi em đó, em đừng xen vào.”
Đoạn y nói xong, liền cùng Diệp Thành ra khỏi phòng. Để Minh Phương ở lại với cả tá đồ ăn….nhìn thôi đã thấy no đến tràn dạ dày….