[Nếu đến lượt bạn, bạn tìm manh mối trong đống thây ma, đảm bảo bạn muốn đọc nhanh hơn Vệ Thần.] [… Muốn đọc nhanh và có thể đọc nhanh là hai việc khác nhau.]
Trong bình luận kinh ngạc của phòng livestream, thông báo toàn server đột nhiên xuất hiện.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi “Vệ Ách” đã thu thập được ba manh mối trong “Trấn Cốt Thiêu”, tiến độ phó bản +10%!] [Tiến độ phó bản hiện tại: 45%]Bình luận vẫn đang tranh cãi trong phòng livestream đột nhiên dừng lại.
Thông báo đỏ tươi chói mắt treo trên đỉnh phòng livestream, mọi người vô thức nhìn về phía thanh niên trong công thự thổ ty, cậu đã lật đến cuối trang của quyển nhật ký khâu lại bằng chỉ.
Phó bản sẽ không cho người chơi có cơ hội từ từ sắp xếp ra manh mối, bất cứ manh mối nào không nhanh chóng nắm bắt, vừa quay đầu 80-90% sẽ không có cơ hội bắt lại. Người chơi bình thường nhặt được cuốn sách bìa da màu xanh phải đọc và nắm vững mọi manh mối có sẵn trong thời gian ngắn nhất, nhưng đổi lại là người khác, đối mặt với cuốn nhật ký dày đặc và lộn xộn như vậy của “Mộc Sùng Mạt”, xung quanh là quỷ âm trầm, đừng nói đọc nhanh và làm rõ có thể giữ vững bàn tay cầm cuốn nhật ký đã tốt lắm rồi.
—— phải biết rằng, tuy hệ thống đã phiên dịch, nhưng bản địch đưa ra vẫn là chữ phồn thể, thói quen đọc 99% hoàn toàn trái ngược với người hiện đại.
Những người chơi đã quen với cách đọc đơn giản theo chiều ngang giản thể, dù bình thường tốc độ đọc rất nhanh, bỗng cầm lấy kiểu này chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đáng kể, nhưng trên người Vệ Ách dường như không tồn tại “thói quen đọc sách”.
Hoặc là nói, chỉ cần thì cậu có thể ép mình làm quen.
Bố cục dọc hay ngang chẳng ảnh hưởng gì đến Vệ Ách, tốc độ đọc của cậu nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Chỉ một lát ngắn ngủi, sách khâu lại bằng chỉ đã bị Vệ Ách lật đến trang cuối. Càng đến cuối, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng trở nên méo mó, dường như tinh thần của ông ta đã bắt đầu không ổn. Cuối cùng, “Mộc Sùng Mạt” cũng có cùng suy nghĩ với người chơi muốn nhờ đoàn họ Thốn chạy ra khỏi trấn Cốt Thiêu.
“… Người mặc đạo bào vàng nói trấn Cốt Thiêu là đường sống duy nhất của tôi, nhưng sau khi đến đây mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn.”
“Bọn chúng đang tìm tôi, mỗi đêm đều đang tìm tôi, tôi nghe thấy chúng, tôi nhìn thấy chúng.”
“Người mặc áo vàng là tà đạo! Người nọ cũng giống như Mộc Sùng Viên đều đang hại ta ——”
“…”
” Đoàn họ Thốn sắp tới rồi.”
“Nhờ đoàn ngựa thồ họ Thốn thoát khỏi Thập Ngũ Mãnh, tai họa đẫm máu sắp ập tới Thập Ngũ Mãnh, muốn sống thì thừa dịp nó lên núi chạy đi.”
Khi đoàn họ Thốn ngày càng đến gần trấn Cốt Thiêu, chữ viết của Mộc Sùng Mạt càng lúc càng gấp gáp.
Chỉ có điều, ở trang cuối cùng, tong nét chữ mừng như điên và hi vọng hoàn toàn dừng lại, chỉ còn lại những vết mực đứt quãng:
“Thì ra là thế, thì ra là thế… Chẳng trách năm năm trước, anh ta đồng ý cho tôi đến chưởng trại trấn Cốt Thiêu, khổ cho tôi khi đó còn tưởng anh ta còn có chút cố kỵ, không ngờ tới bọn họ đều đang tính kế tôi! Hóa ra nơi này chính là Sơn Chủ Thoán bặc, Sơn Chủ che chở mỏ Thoán Bặc núi ——”
Chữ núi đột nhiên bị kéo đứt, chữ viết màu mực đến đây bỗng nhiên biến thành vết máu đầm đìa chảy xuống:
“Tôi đã thấy con Ba Xà hư thối.”
(*) Ba Xà là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc giống trăn ăn thịt voi.
“Nó chính là…”
“Chính là” sau vết máu chợt dừng lại, bốn chữ “Ba Xà hư thối” trong nét chữ Điền Miêu giống như một đàn giòi đổ sụp xuống và tan rã, bò đầy máu trên giấy, mang đến một cảm giác kinh hãi không thể giải thích được.
Năm chữ đó khi được viết ra dường như đang thối rữa.
Ba Xà hư thối… hư thối, đoàn ngựa thồ họ Thốn đang hộ tống rương đá màu trắng xám đó, nhanh như chớp hiện lên ở trong đầu Vệ Ách —— trong chiếc rương đá trắng xám đó có một khối thịt quỷ hôi thối khó tả!
Gần như cùng lúc khi Vệ Ách thấy bốn chữ “Ba Xà hư thối”, một tiếng rương đá nứt ra từ chưởng trại phủ phía nam truyền tới.
—— rương đá chứa đống thịt thối rữa đã bị phá hủy hoàn toàn.
** ** **
Tiếng kêu “ùng ục”, “ùng ục” vang lên trong thị trấn.
Âm thanh đó cũng không biết tới từ nơi nào, nhưng rõ ràng đến mức như dính chặt ở bên tai, trong tầm mắt cả trấn Cốt Thiêu màu xám trắng bỗng nhiên dâng lên từng làn sương đen —— giống như khói đen nhóm lửa bắt bếp ở nông thôn.
Vừa đáp xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị sương đen từ trên mặt đất bốc lên ập vào mặt. Trần Trình kéo Hoàng Nghĩa Hành ra khỏi một trại lâu với mặt mày đầy tro bụi.
Dương thọ trên bảng điều khiển rơi mạnh, rơi mất mười năm.
Trần Trình thốt ra một tiếng “đậu má”.
—— cậu ta cũng không phải Vệ Ách bị trừ dương thọ như cơm bữa, bỗng thấy dương thọ tụt nhiều như thế, tóc gáy cậu ta dựng cả lên.
[Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.] [Cảnh báo: Sự kỳ lạ bất thường ở trấn Cốt Thiêu [ba Xà hư thối] đã mở khóa, xin mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu.] [Xin hãy nhanh chóng rời khỏi trấn Cốt Thiêu.]Lời nhắc máy móc và lạnh lẽo của hệ thống phát ra ba lần liên tiếp, Trần Trình nắm lấy bả vai của Hoàng Nghĩa Hành, chật vật mà chống đỡ tiết côn, né tránh hai hàng hình người đang tiếp cận từ hai bên trái phải. Người ở giữa không trung, nghe được thông báo lập tức mắng một tiếng “chết tiệt”.
Cái thông báo vớ vẩn này là nghiêm túc?
Họ đối phó với những thứ trắng bệch đi đâu cũng nắm tay nhau đã đủ thảm rồi.
Hiện tại lại mở khóa thêm một quỷ quái “Ba Xà hư thối” dị thường, phó bản này sợ người chơi không chết đúng không?
Hơn nữa “Ba Xà”, đây là thứ gì?
Quỷ quái như thế nào còn có thể hư thối nữa?
Tin tốt là ngay khi hệ thống thông báo [mau chóng thoát khỏi trấn Cốt Thiêu] vừa vang lên, âm thanh thịt thối sôi sục trong tai Trần Trình càng trở nên dữ dội hơn, chuyển động của những hình người trắng bệch vốn đang tới gần cũng chậm lại một chút. Cùng lúc đó, Trần Trình cảm thấy bóng đen ở ba mặt vách núi của trấn Cốt Thiêu loáng thoáng trở nên có chút không đúng.
Hai mặt trái phải của trấn Cốt Thiêu gần núi, sau lưng dựa vào vách núi, là một vị trí lõm tự nhiên.
Trại trấn nằm trong một vùng trũng hình chữ “凹”
Lúc này, bóng núi ba phía áp tới, Trần Trình còn chưa kịp nhìn xem những bóng núi đó có gì kỳ quái.
Một tia sét nổ tung trên con phố cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy một ít khói màu sặc sỡ trong tia sét —— đó là Tống Nguyệt Mi! Còn có Giải Nguyên Chân!
Dường như họ cũng cảm nhận được những thay đổi đang diễn ra ở trấn Cốt Thiêu và đang từ bỏ việc ẩn náu, gây ra tiếng động lớn nhất để triệu tập tất cả thành viên trong đội bị mắc kẹt trong trấn Cốt Thiêu. Trần Trình không do dự túm lấy Hoàng Nghĩa Hành, nhào tới chỗ sấm sét nổ tung.
** ** **
Tiếng rương đá nứt ra rất rõ ràng.
Rõ ràng khoảng cách còn rất xa, nhưng âm thanh đó lại như văng vẳng bên tai —— tiếng thịt thối sôi vang lên bên tai. Bảng điều khiển của Vệ Ách lập tức hiện ra, một cảnh báo chói lóa hiện lên trên võng mạc của cậu. Vệ Ách không dừng lại, đao Hộ Tát trượt ra khỏi tay áo, gọn gàng cắt vào ngón tay đeo quan ấn của thi thể Mộc Sùng Mạt.
Ngón tay thi thể bị cắt đứt rơi vào lòng bàn tay Vệ Ách.
Cậu ném dây máu trói xác, cuối sợi dây quấn lấy ô cửa sổ cao trong chưởng trại phủ.
Ngay sau đó, Vệ Ách kéo dây máu trói xác, trực tiếp phá cửa sổ phòng chưởng trại của Mộc Sùng Mạt, đáp xuống sân phủ chưởng trại.
Bốn phía sân vây kín không thấy một bóng người nào.
Ban ngày, Giải Nguyên Chân thấy chiếc xe phủ vải đen đặt cạnh chân tường lúc này tất cả đều mục nát thành một cái giá gỗ nát nằm khắp sàn nhà. Còn có một bộ xương đứng cạnh chân tường —— cái xác gồ ghề và teo tóp rõ ràng là xác của nô lệ mỏ. Bộ xương của nô lệ mỏ giống như từng khúc gỗ khảm trên tường.
Có những “khảm gỗ hình người” này ở đây, tuy rương đá trong sương phòng phía nam vỡ nát, nhưng [Ba Xà hư thối] không tràn ra khỏi hợp viện như khi ở trên đường núi.
Những lớp thịt đen thối rữa chất đống trong sân, chồng chất trong hợp viện.
Những vết dầu kinh tởm đang lắng đọng và lan rộng trong phủ chưởng trại.
Trước khi những thứ như dầu ô nhiễm trên mặt biển quấn lấy mình, Vệ Ách đã kéo dây máu trói xác, chịu đựng áp lực của cái lạnh rồi đáp xuống đỉnh bức tường đá xám.
Ngay khi Vệ Ách nhảy ra phủ chưởng trại, cậu nghe thấy ngay tiếng răng rắc thật nhỏ.
Ngay sau đó, mặt tường xuất hiện vết nứt nhỏ, một vết “sợi thịt đen” thối rữa rỉ ra từ đó, xúc tu bay về phía Vệ Ách đang giảm bớt lực trên mặt đất.
[Ba Xà hư thối] có vẻ canh cánh trong lòng với Vệ Ách, “đồ ăn” suýt nữa đưa vào miệng nó.—— cứ thế mà mạnh mẽ chui ra khỏi “khảm gỗ hình người”, chộp về phía Vệ Ách rơi ở ngoài tường.
[Cảnh báo…]Ngay khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa mới vang lên, cổ tay Vệ Ách run lên trâm cài điểm thúy của “Thập Tam Nguyên Quân Phúc Kiến” xuất hiện giữa các ngón tay cậu, trước khi cậu kịp mời giáng thế. Trong không gian tối tăm xám xịt trước mặt, trước khi thắp lên hương hỏa, ba nén hương xé tan bóng tối mông lung.
Một đôi bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ khe nứt, giữ chặt cổ tay Vệ Ách, gần như giữ chặt cổ tay cậu kéo cậu qua khe hở.
[—— chúc mừng người chơi “Vệ Ách” là người đầu tiên rời khỏi “Trấn Cốt Thiêu”! Thông báo thành tựu toàn server.]