Vẻ mặt của mấy người đàn ông nhìn về phía Lục Yên cũng thay đổi, Thẩm Quát lại vì phụ nữ mà sai hẹn, đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay đấy!
Cô bé này là ai vậy!
Lục Yên thấy Thẩm Quát đồng ý thoải mái như vậy, trong lòng bất an, vội vàng nói: “Chú Thẩm, nếu chú có việc bận quan trọng…”
Cô còn chưa dứt lời, trực tiếp bị Thẩm Quát ngắt lời: “Không quan trọng, tôi không bận.”
Nhân viên lễ tân há miệng thật to, sợ ngây người, mấy khách hàng này là khách hàng 5 sao của Tinh Thần, anh thế mà ở ngay trước mặt mọi người nói câu “Không quan trọng”, chuyện này…
Náo loạn loại nào vậy!
Lục Yên rốt cuộc thả lỏng, nói với anh: “Vậy chúng ta xem phim đi, đi đâu xem đây?”
“Đến phòng khách trong phòng làm việc của tôi, có máy chiếu.”
“Được thôi!”
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn Thẩm Quát dẫn cô gái trẻ tuổi này đến văn phòng, ở cửa thang máy, anh ân cần chống cửa thang máy cho cô, để cô đi vào trước.
Chuyện này đặt vào trước kia, vốn chính là chuyện không có khả năng xảy ra, bất kể là ở công ty hay là ở bất kỳ chỗ nào, đều chỉ có người khác phục vụ cho Thẩm tổng, anh làm sao có thể tự mình làm những chuyện này!
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt kinh ngạc của đám người đều không thể rút lại.
Thật sự là… không thể tưởng tượng nổi.
Lục Yên đi theo Thẩm Quát đến phòng làm việc ở tầng cao nhất, cửa hông của văn phòng mở ra, là một phòng khách rộng rãi nửa hình cung, ước chừng khoảng trăm mét vuông, toàn bộ cửa sổ sát đất được đóng kín, tầm nhìn tương đối rộng rãi có thể ngắm trọn nửa thành phố.
Lục Yên đi đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài, cô vẫn chưa từng quan sát toàn bộ thành phố ở góc độ này.
Bây giờ sắc trời sắp muộn, thành phố đã sáng lên ánh đèn neon, đèn đuốc náo nhiệt.
Thẩm Quát đi vào gian cà phê làm đồ uống, Lục Yên làm sao dám làm phiền ông lớn này tự mình rót nước cho cô, vội vàng lấy Coca Cola trong túi nilon ra: “Chú Thẩm, cháu có mang theo đồ uống!”
Thẩm Quát vẫn dùng máy ép ép một ly nước cà chua, đưa tới trước mặt Lục Yên: “Uống đi.”
Lục Yên nhận lấy nước cà chua: “Chú Thẩm sao lại biết cháu thích uống nước cà chua?”
Thẩm Quát cười nhạt nói: “Chuyện tôi biết, hơi nhiều.”
“Là bố cháu nói cho chú nhỉ.”
Thẩm Quát không thể phủ nhận.
Lục Yên nhún nhún vai: “Miệng của bố cháu rất lớn, rất thích ra ngoài kể chuyện của cháu, vốn dĩ không quan tâm người khác có muốn nghe hay không.”
“Cậu ấy rất yêu em, hơn nữa, với thân phận bây giờ của cậu ấy, người khác đều sẽ vui vẻ lắng nghe mỗi một chữ cậu ấy nói.”
“Vậy cũng không chắc chắn.” Lục Yên ngồi vào một bên ghế sô pha, nhìn về phía Thẩm Quát: “Giống như chú Thẩm, chú là boss của bố cháu, chắc chắn sẽ không có kiên nhẫn nghe ông ấy nói chuyện của cháu nhỉ.”
Ánh mắt Thẩm Quát trở nên cực kỳ dịu dàng: “Không, tôi thích nghe.”
“Ơ?”
Anh kéo cà vạt màu đen xuống, trong phòng giữ quần áo, giải thích: “Trong nhà có con gái là một chuyện rất hạnh phúc, tôi rất hâm mộ.”
Lục Yên nở nụ cười: “Vậy chú cũng sinh một đứa đi.”
“Ừm, sau này… rồi nói sau.”
Đúng lúc này, trợ lý Tần gõ gõ cửa, sau khi có được sự cho phép, anh ta đi vào: “Thẩm tổng, bên này của anh… có cần gì không?”
Trợ lý Tần vốn dĩ đã chuẩn bị tan làm, kết quả nhìn thấy đồng nghiệp đều trở mặt rồi, nói Thẩm tổng dẫn theo con gái đi vào phòng khách ở văn phòng, vẫn chưa ra.
Làm “đại thái giám” đắc lực vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Quát, phản ứng đầu tiên của trợ lý Tần chính là liên quan đến công việc.
Đương nhiên là công việc rồi, ngoại trừ công việc thì Thẩm tổng giữ mình trong sạch làm sao có thể dẫn con gái vào văn phòng được!
Cho nên anh ta vô cùng lo lắng chạy tới, thế nhưng không nghĩ tới, sau khi đi vào, nhìn thấy đồ ăn vặt bày đầy bàn trà cùng với… Coca Cola Thẩm Quát cầm trong tay.
Thẩm tổng lại có thể… uống Coca Cola?
Còn có cô gái này, thế mà cởi giày ngồi xổm trên ghế sô pha mà bình thường Thẩm tổng ngủ nghỉ!
Má ơi, đây là tình huống gì vậy.
Thẩm Quát thấy trợ lý Tần tới, dứt khoát hỏi Lục Yên: “Đói không?”
“Vẫn tốt.”
“Chúng ta vừa ăn cơm vừa xem phim, em muốn ăn gì?”
Trợ lý Tần cho rằng mình nghe nhầm, cái gì cái gì? Thẩm tổng muốn cùng cô gái này… xem phim? Còn muốn vừa ăn cơm vừa xem phim!!!
Lục Yên xoa xoa mũi, cười nói: “Thật ra muốn ăn lẩu.”
Mấy ngày nay bố mẹ đều không cho cô ăn đồ cay, cũng làm cô thèm chết rồi.
Thẩm Quát không chút do dự quay đầu nói với trợ lý Tần: “Đi mua đồ ăn, còn có, tìm cái nồi nấu lẩu.”
Trợ lý Tần:???
Muốn… ở đây, trong phòng khách thương vụ sạch sẽ không nhuốm bụi trần này… nấu lẩu???
Đây cũng quá dung túng rồi đấy!
Lục Yên cũng cảm thấy nơi này quá sạch sẽ, không tiện nấu lẩu, vội vàng xua tay nói: “Không cần phiền toái như vậy, chúng ta xem phim xong rồi đi ăn cơm đi, dù sao cháu cũng mang theo đồ ăn vặt.”
Thẩm Quát gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lục Yên.
Trợ lý Tần thấy Thẩm tổng thật sự muốn cùng cô bé này xem phim, vội vàng đi hí hoáy thiết bị chiếu hình trong phòng.
Thiết bị chiếu hình này từ ngày đó lắp đặt trở đi cơ bản chỉ để đó không dùng, Thẩm Quát sẽ không xem phim chiếu bóng hoặc là phim truyền hình, đa số thời gian, anh đều làm việc, đến phòng khách chính là đi ngủ nghỉ ngơi.
Trợ lý Tần biết, Thẩm tổng là chê anh ta vướng víu, vội vàng lui ra khỏi phòng khách, đồng thời đóng cửa lại.
Bên ngoài phòng làm việc đã sớm tụ tập một đám đồng nghiệp hóng chuyện, thấy trợ lý Tần đi ra, bọn họ vội vàng xông lên trước, tò mò hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Trợ lý Tần xoa xoa mồ hôi trên trán, âm thầm nói: “Thẩm tổng… có thể là thật sự đang hẹn hò.”
*
Hình chiếu của phim bắt đầu, vì bảo đảm bộ rõ ràng của video phát ra, Thẩm Quát tắt đi tất cả đèn trong phòng, sau đó ngồi vào một bên sô pha.
Nhưng mà anh cũng không ngồi trên sô pha chỗ Lục Yên, mà là ghế sô pha đơn ở một bên khác.
Anh không muốn làm cho cô nhóc này cảm thấy bất an.
Lục Yên vốn là có chút căng thẳng, trong sự căng thẳng lại có chút hưng phấn, nhưng cô nhận ra được hành động cử chỉ vô cùng đàn ông của Thẩm Quát.
Cho nên, lớn tuổi có chỗ tốt của lớn tuổi, rất có năng lực suy nghĩ cho người khác, không vụng về lỗ mãng giống như con trai cùng tuổi.
Thật ra cô không biết, Thẩm Quát của thời trẻ, lúc vừa yêu đương, ngốc đến mức ngay cả đi đường cũng không biết thả chậm bước chân đợi cô.
Rất nhiều chuyện, đều là sau này học được từng chút một…
Tình tiết trong phim Châu Tinh Trì đều hết sức quen thuộc, cũng xem qua rất nhiều lần. Thế là Lục Yên vừa xem vừa nói chuyện phiếm với anh.
“Chú Thẩm, người mà chú đợi, là ai vậy?”
“Là bạn học cấp 3 của tôi.” Thẩm Quát nhấp một hớp đồ uống, trả lời: “Khi đó tôi rất nghèo, cô ấy rất có tiền, luôn thích mua Coca Cola cho tôi.”
Sau này hương vị của Coca Cola vẫn lưu lại trong ký ức của anh, mang theo cả hơi thở của một mùa hè.
Lục Yên lộ ra ánh mắt xảo quyệt: “A, cháu biết rồi, là mối tình đầu của chú Thẩm nhỉ!”
“Em rất thông minh.”
Lục Yên làm như có thật nói: “Mối tình đầu đều là nhớ mãi không quên, nhưng mà, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Đi mất rồi.”
Trong tay Thẩm Quát vuốt vuốt một cái bật lửa thép cũ kỹ: “Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi cô ấy tặng cho tôi.”
Lục Yên nhận lấy cái bật lửa, đón ánh nắng nhìn một cái, thân của cái bật lửa có hình điêu khắc nổi tàu lửa động cơ hơi nước, khá tinh xảo, nhưng mà bởi vì đã lâu rồi nên đã có chút ố vàng.
“Mười tám tuổi à.” Cô cảm thán: “Vậy là rất lâu rồi.”
“Đúng vậy, rất lâu rồi.”
“Chú Thẩm chú nhất định là rất yêu cô ấy.” Lục Yên hâm mộ nói: “Cháu nghe bố nói, nhiều năm như vậy chú cũng không kết hôn, nhất định là rất cô đơn.”
Thẩm Quát nhàn nhạt cười: “Thật ra không phải, cô ấy ở ngay bên cạnh tôi.”
“Ôi??”
“Tôi thường xuyên đi nhìn cô ấy một cái, nhưng cô ấy chẳng hề biết.”
“A, cháu biết rồi, chú nhất định là len lén núp trong bóng tối nhìn cô ấy rất nhiều lần nhỉ!”
Thẩm Quát khẽ gật đầu.
“Vậy tại sao không xuất hiện chứ, để cô ấy biết chú đang chờ cô ấy.”
Thẩm Quát thu mắt, nhìn cái bật lửa lâu năm trong tay, nói: “Giai đoạn hiện tại, tôi đối với cô ấy mà nói, có lẽ cũng không phải là bạn đời thích hợp.”
Lục Yên ngồi xổm ở trên ghế sô pha, hoảng sợ nói: “Chú cũng không tính là bạn đời thích hợp! Kể chuyện cười à!”
Thẩm Quát nhíu nhíu mày: “Em cảm thấy tôi rất tốt sao?”
“Đương nhiên, rất nhiều cô gái đều muốn gả cho chú đó!”
Anh tuấn lại nhiều tiền, khí chất còn mê người như thế, cho dù không nói không làm gì, chỉ đứng ở đó cũng đủ để nháy mắt giết chết cả thế giới rồi.
Lục Yên thật sự cảm thấy anh tốt, cô gái có thể được anh coi trọng, vậy thì đẹp cỡ nào chứ!
Nhưng mà trong lòng Lục Yên âm thầm suy nghĩ, cách nói của Thẩm Quát… hơn phân nửa là lấy cớ, anh ở độ tuổi này rồi, mối tình đầu không có khả năng vẫn chưa kết hôn.
Nếu như không kết hôn thì hai người đã sớm ở bên nhau rồi.
Cho nên Lục Yên kết luận, nguyên nhân Thẩm Quát mong mà không được, chắc chắn là bởi vì đối phương đã kết hôn.
Không biết vì sao, nghĩ tới đây, cô lại không khỏi có chút thở phào nhẹ nhõm.
Phim đã chiếu được một phần ba rồi, hai người bận nói chuyện phiếm cũng không xem phim, Lục Yên thấy anh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nghiêng người nhìn, dứt khoát nói với anh: “Chú Thẩm, nếu không chú ngồi ở đây đi.”
Quay cổ xem phim, rất mệt.
Thẩm Quát không từ chối, ngồi xuống bên cạnh Lục Yên, Lục Yên chia bánh khoai tây của mình cho anh, Thẩm Quát từ chối: “Tôi không ăn đồ ăn vặt, tôi…”
Lời còn chưa dứt, Lục Yên đã nắm khoai tây lên, nhét vào trong miệng anh.
Thẩm Quát:…
Anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên xem phim, Lục Yên cũng làm như vậy.
“Thử một chút đi, rất ngon.” Lục Yên híp mắt cười với anh: “Chính là vui vẻ, hoàn toàn đều là cảm giác hạnh phúc đó!”
“Rộp rộp” một tiếng, Thẩm Quát cắn nát miếng khoai tây.
Quả thật, rất hạnh phúc.
“Tiểu Yên, tôi…”
“Hửm?”
Nhìn gương mặt trẻ tuổi tốt đẹp của cô gái, Thẩm Quát cuối cùng muốn nói lại thôi, tình cảm trong mắt lại thu trở về.
“Không có việc gì, có mấy lời, sau này lại nói với em.”
Xem phim đến hai phần ba, điện thoại của bố bỗng nhiên gọi tới, Lục Yên chạy đến trong góc nhỏ giọng nhận điện thoại —
“Bố…”
“Con đang ở đâu?”
“Con đang xem phim, cùng… bạn.”
“Xem phim ở đâu?”
“Rạp… rạp chiếu phim.”
“Nói bậy!” Lục Trăn phóng đại giọng nói, ngay cả Thẩm Quát ở bên sô pha cũng nghe thấy.
“Con nhóc này con còn nói láo đúng không! Bố đều biết rồi, bố biết con ở cùng với ai!”
Mấy nhóm lớn trong nội bộ tập đoàn đều truyền khắp rồi, hiện tại thành viên cả công ty đều biết, Thẩm Quát dẫn theo một cô gái vào văn phòng cùng nhau xem phim!
Lục Trăn làm thành viên ban giám đốc công ty, đương nhiên cũng ở trong nhóm.
Có thể để cho cái tên Thẩm Quát dẫn vào văn phòng, ngoại trừ con gái nhà anh ta thì còn có ai?
Lục Yên bị dọa sợ đến run một cái: “Bố…”
“Nói thật.”
“Con đang… con…”
Lục Yên sợ tới mức sắp khóc rồi.
Lúc này, Thẩm Quát lấy điện thoại đi, trầm giọng nói: “Ở cùng với tôi, Lục Trăn, cậu có ý kiến gì?”