Cậu thiếu niên giữ chặt hai tay cô, dùng môi chiếm giữ cô rồi trằn trọc mút vào.
Đã nửa năm anh không được ôm cô, không được hôn cô, nào ngờ vừa trở về lại nhìn thấy cô trong vòng ôm của người khác.
Đến lúc này đại khái anh cũng biết mình đã hiểu lầm nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn tức anh ách, thật sự là trong lòng khó chịu lắm mà không có chỗ phát tiết.
Thế là anh cắn mạnh cô một cái.
Trương Mạn bị hôn tới choáng váng, đầu óc lại bắt đầu xoay mòng mòng song đang say trong nụ hôn quen thuộc của cậu thiếu niên thì bỗng bị anh cắn một cái đau đến mức thốt ra tiếng.
Tủi thân lắm chớ: “… Tại sao anh cắn em.”
“Anh ta có từng hôn em như vậy không?”
Giọng cậu thiếu niên cứng nhắc, mang theo cơn giận đùng đùng, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt cô, giúp cô lau sạch vết lệ.
Trương Mạn trừng to mắt: “Anh nói cái gì đó? Dĩ nhiên không có, anh ấy hôn em làm gì?”
Nói xong, cô nhìn khóe mắt đỏ ửng của cậu thiếu niên, lòng càng khó chịu tợn.
Kiếp trước Tần Soái hẹn cô đi xem phim, anh cũng nổi điên như vậy, bây giờ anh nhìn thấy Trình Tử Mặc ôm cô nhưng vẫn có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, dịu dàng lau nước mắt giúp cô.
Rõ ràng mắt đã đỏ hoe, cả người trông rất tuyệt vọng, thậm chí đôi tay đang ôm cô cũng khẽ run rẩy nhưng dẫu có không cầm được cắn cô thì cũng cắn có chừng mực.
Anh thà rằng mình bị thương cũng không nỡ cắn cô bị thương.
Cậu thiếu niên này dường như yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.
Trương Mạn mếu máo, lại muốn khóc rồi.
Cô ngẩng gương mặt bị rượu hun tới đỏ rực lên, thật thà duỗi ba ngón tay đưa lên qua đỉnh đầu: “Em xin thề, tuyệt đối tuyệt đối không có, trước hôm nay em không hề biết anh ấy có ý với em, vừa nãy anh ấy đột ngột ôm em em ba bảy hai mốt đẩy anh ấy ra ngay, đang tính từ chối anh ấy thì anh đến ạ.”
Giọng cô vừa mềm mại và nhẹ nhàng, nói xong liền ôm lấy anh, khóc thút thít: “Thật đấy bạn trai, anh tin em nhé, em thích anh nhất, không đúng, em chỉ thích anh thôi.”
Già một phút sau cô mới nghe thấy cậu thiếu niên đáp lại: “… Ừm.”
Giọng rất khàn, mang theo âm mũi, cũng không biết là “Ừm” hay là “Hừm” nữa.
Trương Mạn lòng vừa xót xa vừa ngọt ngào, ôm anh thêm một lát mới kiễng chân thơm lên má anh: “Vậy anh về kí túc xá với em nhé? Đưa trà sữa cho Lưu Mục Mộc xong tối nay hai chúng ta… về nhà ha.”
“… Ừm.”
…
Để tiện cho cuộc sống hai người mà vừa lên năm nhất đại học Lý Duy đã mua một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách trong khu Hải Điện gần đại học B. Hồi đấy Trương Mạn không cảm thấy anh xài tiền bừa bãi, vì dù sao cô cũng biết trong tương lai giá phòng ở Bắc Kinh sẽ tăng chóng mặt, thậm chí cô còn xúi chú Từ mua một căn.
Trước đó bọn họ học cùng nhau bốn năm, cuối tuần hoặc ngày nghỉ sẽ về đấy ở, mỗi tháng Trương Mạn sẽ cùng anh đến bệnh viện một lần làm điều trị tâm lí.
Về sau trạng thái tâm lí của anh cơ bản đã ổn định nên dần chuyển thành hai tháng một lần, ba tháng một lần…
Nửa năm anh không ở đây thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến quét dọn nên nhà cửa rất sạch sẽ ngăn nắp.
Hai người đưa trà sữa cho Lưu Mục Mộc xong lại ghé siêu thị một chuyến, đến khi về tới nhà thì đã tối muộn.
Vừa vào cửa Trương Mạn liền bắt đầu căng thẳng.
Cả đoạn đường vừa rồi cậu thiếu niên luôn phớt lờ cô, mặc kệ cô làm nũng, giải thích và cam đoan nhưng anh không hề mủi lòng, cũng không biết rốt cuộc đã nguôi giận hay chưa.
Trương Mạn vẫn chột dạ lắm.
Cô bật đèn phòng khách lên, cẩn thận nhìn cái người mặt mày lạnh tanh bên cạnh: “Sao anh không nói cho em biết hôm nay anh về thế?”
Nếu anh nói trước với cô cô sẽ ra sân bay đón anh, nào sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa chứ.
“Hôm kia tôi vừa hoàn thành xong đề tài nên chưa kịp nói cho em.”
Ngày nào anh cũng nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, thậm chí thức trắng đêm trước Giáng Sinh, Tết dương, Tết Nguyên Đán cuối cùng sau khi hoàn thành xong bài báo khoa học mới xin giáo sư hướng dẫn nghỉ nửa tháng rồi về tìm cô.
Thật ra cũng là vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nào biết hóa thành khiếp sợ —— sợ đến mức bây giờ trái tim anh vẫn còn âm ỉ.
Cậu thiếu niên hừ một tiếng, đổi giày đi vào trong.
Trương Mạn sờ sờ mũi, chột dạ đi theo sau, vồn vã cởi áo khoác giúp anh, treo lên giá áo ở cửa.
Thấy anh đi vào phòng vệ sinh, cô có chút ngập ngừng, lại có chút đỏ mặt.
Dẫu sao cũng là tấm chiếu mới, mặc dù đã ở với nhau bốn năm nhưng dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã tới bước cạo lông heo rồi. Song nói thật thì Trương Mạn hờn lắm, cô biết anh rất tôn trọng cô, nếu cô không chủ động nhắc đến thì có lẽ trước lúc kết hôn anh cũng sẽ không làm đến bước đó.
Nhưng sao anh không thử nghĩ, cho dù cô đồng ý thì chuyện như vậy cô có thể không biết thẹn mà chủ động mở miệng hả?
Hai người chia nhau ra tắm, Trương Mạn khoác áo choàng tắm đi ra khỏi phòng vệ sinh liền cảm thấy bầu không khí khác hẳn lúc nãy.
Chưa đi được hai bước đã bị anh bế vào phòng ngủ chính, ném lên giường lớn.
Lúc này anh nào còn thương hoa tiếc ngọc gì, trên gương mặt tuấn tú lềnh bềnh hai ráng hồng, dùng sức rất mạnh. Nệm mềm đến nỗi cô vừa rơi xuống đã bị nảy ngược trở lại, chỉ cảm thấy xương cốt đều rã rời.
Mái tóc dày của cậu thiếu niên mới chỉ lau được một nửa khiến số tóc còn ướt chất thành gò trên đỉnh đầu. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ, nửa người trên không hề mặc áo cứ thế đứng thù lù trước giường, nhìn cô từ trên cao xuống.
Trương Mạn thoáng nhìn anh, thẹn thùng nhắm chặt mắt lại. Anh của như vậy quả thật quá có tính xâm lược.
Cậu thiếu niên thấy cô nhắm mắt thì không hề hài lòng, chóp mũi phát ra tiếng hừ khẽ: “Mạn Mạn, mở mắt ra, nhìn tôi.”
Trương Mạn căng thẳng túm cái chăn bông bên dưới, nghe lời mở mắt ra, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.
Anh vẫn luôn chú ý luyện tập, hồi còn đi học nếu không bận nghiên cứu thì anh sẽ đến phòng tập thể hình vài lần một tuần. Trên người không có chút mỡ thừa nào, cánh tay rắn chắc và đường nét cơ bụng rõ ràng khiến cô hai má cô không khỏi đỏ ửng.
Trước kia lúc bọn họ thân mật đều mặc áo quần, chí ít cũng là áo choàng tắm nên cô chưa từng bị ép phải nhìn kỹ anh.
Bấy giờ cô mới thật sự nhận ra rằng anh đã trưởng thành rồi, đã từ một cậu thiếu niên biến thành một người đàn ông tràn ngập nguy hiểm.
Cậu thiếu niên đứng bên giường nhìn cô gái của anh. Mái tóc xoăn của cô càng lộ rõ gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, nước da cô trắng nõn, có lẽ vừa mới tắm xong nên hơi ửng đỏ.
Áo choàng tắm trắng như tuyết, chăn bông trắng như tuyết, da dẻ trắng như tuyết, mái tóc đen mềm như rong biển.
Hình ảnh thật sự quá chấn động.
Tầm mắt anh nán lại nơi cổ áo choàng tắm của cô.
So với hồi cấp ba, nơi nên có thịt trên người cô đã có thịt hơn.
Ánh mắt cậu thiếu niên sa sầm, trái cổ khẽ lăn, nhắm mắt lại.
Bắt đầu từ năm mười bảy tuổi anh đã thường xuyên mơ thấy cô, trong mơ, chuyện gì anh cũng đã làm.
Thật ra anh vẫn luôn biết cô đồng ý. Nhưng vì cô còn nhỏ nên anh mãi nhẫn nhịn, có đôi chuyện anh vốn không vội nhưng hôm nay anh bỗng bừng tỉnh, Mạn Mạn của anh tốt như vậy, ngoài anh thì vẫn còn một đống người nhìn chằm chằm nữa, cho nên, vẫn phải lẹ làng thôi.
Anh quỳ nửa người cạnh mép giường, từ tốn lướt qua mái tóc dài đang xõa tung trên gối rồi đè lên.
Tình cảm bị đè nén sau sáu tháng xa cách rốt cuộc cũng bùng phát hoàn toàn.
Trương Mạn căng thẳng túm chặt chăn bông, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh, trong lòng vừa thẹn thùng vừa khó hiểu. Trước kia dẫu có thân mật nhưng anh vẫn kiềm chế, thận trọng dặt dè chứ không như hôm nay, như thể không còn cố kỵ.
Cơ thể ngập tràn hương vị nam tính dán lên người cô chặt đến mức không thừa lấy một khe hở.
Đến lúc này rốt cô cũng đã đoán được hôm nay phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, trong lòng vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.
Một phút sau, dưới ngón tay linh hoạt của cậu thiếu niên rốt cuộc hai người cũng tìm thấy được linh hồn của đối phương, ngay khoảnh khắc Trương Mạn căng thẳng đến mức không thở nổi thì anh bỗng đứng dậy cầm một thứ trên tủ đầu giường.
Trương Mạn nhận ra điều gì đó, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Một giây sau, chợt cảm thấy hơi tủi.
“… Anh đã mưu tính trước rồi! Anh mua lúc nào đấy.”
Cô vốn cho rằng anh là cảm xúc ùa đến nên không thể kiềm chế ai dè anh thật sự đã tính trước rồi.
Cậu thiếu niên nhìn cô cười tủm tỉm, cắn mở cái túi nhựa nhỏ: “Lấy lúc tính tiền trong siêu thị, tôi đã có kế hoạch từ trước rồi.”
Nói xong, anh đeo vào ngay trước mặt cô rồi tiếp tục đè xuống dùng đầu gối tách hai chân cô ra.
Trương Mạn giận đến mức tim gan run rẩy, trước kia anh không phải như vậy: “Lý Duy… có phải anh đã học mấy thói xấu ở Mỹ rồi không?”
Cô bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, rõ ràng bốn năm trước kiềm chế như vậy tại sao vừa mới từ Mỹ về liền thành thế kia? Mặc dù cô đồng ý nhưng vẫn cứ lấn cấn… nước ngoài vốn cởi mở, phải chăng anh…
“Ừm, là tôi đã học thói xấu, có người đã dạy tôi nửa năm.”
Quả nhiên là thế, anh thật sự thật sự…
Trái tim cô ngã một cú trầy vi tróc vẩy, tủi và đau như thể bị một tảng đá lớn đè lên, Trương Mạn nước mắt lưng tròng đẩy anh ra, đánh loạn vào vai anh: “Vậy anh đi tìm cái người dạy anh ấy, anh quay về làm gì hả?”
“… Mạn Mạn, em không thể vô lý như vậy được, nào có người khác, không phải tôi đang tìm người dạy tôi sao?”
Giọng anh càng ngày càng khàn, tiếp tục tách chân cô ra: “Nhưng là em ở trong mơ, đã dạy tôi suốt sáu tháng đằng đẵng…”
Nhìn cô gái trước mặt từ đau lòng đến thừ ra rồi thẹn thùng che lỗ tai lại, anh bỗng cười khẽ.
Sau bao nhiêu năm mà da mặt cô vẫn mỏng như vậy.
Nhưng loại chuyện này nếu hai người đều da mặt mỏng thì sao có thể tiến hành được, nên anh nhất thiết phải làm người xấu thôi.
Anh liếm giọt lệ trên khóe mắt cô, nỉ non: “Mạn Mạn ơi em ngoan nhé, phối hợp với tôi nào, được không?”
Cơ thể đã căng cứng đến mức sắp nổ tung nhưng anh vẫn khăng khăng duy trì chút lý trí còn sót lại, rời khỏi người cô, tách bàn tay đang che tai của cô ra, rủ rỉ: “Mạn Mạn… hai tháng trước tôi đã đủ hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn em nhé?”
Lần này cô không tiếp tục tránh nhưng lại hốt hốt hoảng hoảng bật cười, chốc lại bật khóc nức nở.
Cô đưa tay ra, ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình.
“… Được, chúng ta kết hôn thôi.”
Cậu thiếu niên nghe thấy câu trả lời này liền không thể khăng khăng nữa, nhéo nhéo vòng eo thon thả của cô, chầm chậm đâm xuống.
Khoảnh khắc này máu huyết đã hoàn toàn sôi trào, da đầu tê dại, anh ghé vào tai cô nghiêm túc mà dịu dàng: “Tôi yêu em, Mạn Mạn.”
BYY nói:
Chắc kí đầu A Cận quá chứ cái này mà cơm canh nước suông???