Từ nhỏ, Cố Doãn Doãn không hề có chút tình cảm nào từ người cha này cả. Ngày mẹ cô mất, ông ta đã có người phụ nữ khác.
Vì sinh Cố Tiêu Tiêu mà bà ta đã mất, Cố Kiểm Thiêm trở thành gà trống nuôi con. Suốt bao năm qua, Cố Doãn Doãn sống trong căn nhà này đều bị hai người xem cô như không khí, luôn luôn coi cô là cái gai trong mắt họ.
Giờ đây công ty của Cố Kiểm Thiêm gặp vấn đề, cộng thêm việc làm sai trái mà Cố Tiêu Tiêu gây ra, vậy nên ông mới gọi Cố Doãn Doãn từ bên nước Mỹ trở về, chỉ để cô trở thành vật thay thế đem ra để đổi lại lợi ích của hai người họ sao?
Cố Doãn Doãn nào đâu cam chịu. Cô là người đã có người yêu, đã thế sang tháng người đó có ý định cùng cô trở về nước để hỏi ý kiến của ba mẹ cô, xin được cưới cô về làm vợ.
Nhưng chỉ tiếc, mọi chuyện không hề diễn ra suôn sẻ như vậy!
“Con không đồng ý!“
Bốp!
Lời nói của Cố Doãn Doãn vừa dứt, ngay lập tức Cố Kiểm Thiêm giơ tay tát thật mạnh vào mặt của cô.
Hành động của ông ta quá nhanh, nhanh đến nỗi Cố phu nhân đang ngồi bên cạnh không kịp ngăn cản lại.
Cố phu nhân vội vàng đứng dậy, ngăn không cho Cố Kiểm Thiêm ra tay nặng nhẹ với cô.
“Lão gia, ông bình tĩnh lại đi! Con gái chúng ta vừa mới trở về, ông không nên đối xử con bé như vậy!”
Mặc dù Cố phu nhân không phải người mang nặng đẻ đau sinh ra hai chị em cô, một phần do bà không thể mang thai sinh cho nhà họ Cố một người con trai, vì thế bà luôn xem hai đứa con riêng của trong như con ruột của mình, luôn bảo vệ che chở mỗi khi Cố Kiểm Thiêm phẫn nộ tìm người trút giận.
“Bà im đi! Ở đây bà không có quyền lên tiếng!”
Cố Kiểm Thiêm tàn nhẫn hất Cố phu nhân sang một bên, tay chỉ về phía Cố Doãn Doãn, giọng điệu uy hiếp.
“Mày không có quyền lên tiếng tao! Mẹ kiếp, nuôi mày bao năm nay giờ tao gặp chuyện mày lại làm ngơ à con bất hiếu? Gia đình bên đó khá có tiếng trong thành phố, nếu được tao đã cho em mày lấy rồi. Chẳng qua họ một mực muốn tao phải gả mày đi! Người ta đã có lòng tốt vậy mà mày còn dám lên tiếng ở đây sao hả?”
Ông ta là vậy đó, Cố Tiêu Tiêy làm phật ý điều gì ông ta cũng chấp nhận hết cả, còn cô chỉ nhận lại những cái tát mà mỗi khi cô làm sai.
Cố Doãn Doãn ao ước một ngày ông ta sẽ ôm cô vào lòng và nói bên tai rằng ông yêu thương cô rất nhiều. Đến cả trong mơ Cố Doãn Doãn cũng mong rằng mình nằm mơ nghe ông ta nói như vậy.
Nhưng không! Những giấc mơ của Cố Doãn Doãn là những lời cay nghiệt và những trận đòn roi mà người cha khó tính này mang đến mà thôi.
Cố Doãn Doãn muốn thoát khỏi đây, cô không cần cái danh phận là đại tiểu thư nhà họ Cố này.
Lúc này Cố Tiêu Tiêu gục vào lồng ngực của ông, dùng nước mắt cá sấu mà ăn vạ.
“Ba, nếu chị Doãn Doãn không đồng ý mối hôn sự này, chắc chắn con sẽ chết mất!”
Nói xong, Cố Tiêu Tiêu hậm hực chạy lên phòng, bỏ ngoài tai những gì mà ông ta định nói.
“Con gái… con à…“
Cố Tiêu Tiêu đã đi lên phòng, lúc này Cố Kiểm Thiêm mới quay qua nhìn cô mà nói:
“Tao không muốn nói đến chuyện này nữa, mày nên làm theo đừng biến mình thành kẻ bất hiếu!“
Nói rồi ông bước thẳng lên phòng của con gái cưng, muốn dỗ dành cô ta đây mà.
Còn cô mãi mãi chỉ là kẻ dư thừa, không được lòng ông ta.
Lúc này Cố phu nhân mới đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, ôm cô và trong lòng mà vuốt ve an ủi.
“Tiểu Doãn, con đừng buồn! Công ty của ba con đang trên bờ vực phá sản, ông ấy không còn cách nào khác mới ép buộc con lấy tên thực vật đó!”
“Ngoan, đừng khóc! Không được khóc nữa! Mẹ biết con là một cô gái mạnh mẽ mà!”