Bà hùng hổ nói tiếp:“Tôi sẽ phá cửa xong vào!”
Dì Mai đi vào phòng ngủ của mình để tìm chìa khóa nhưng lại không tài tìm ra. Bà nhíu mày hơi có chút bất an, tìm thêm vài lần vẫn không thấy ổ khóa của mình đâu. Nhân lúc có cô hầu đi ngang Dì Mai hỏi với đầy sự nghiêm túc:“Khi nãy có ai vào phòng tôi?”
Cô hầu nữ liền cúi chào bà sau đó đáp:“Cô chủ bảo Quản Gia Mai cần cô ấy vào phòng tìm hộ đồ đó ạ? Dì không nhớ sao?”
Nghe xong bà càng tức tối gương mặt tối sầm xuống, bà ôm tim vô cùng khổ tâm và bất lực.
Con nhóc này ranh ma cứ như Ôn Thành Uy khi nhỏ, đúng là cha con không giống lông cũng giống cánh mà!
Chiều hôm ấy vì quá đói mà Khúc Yên đã bước xuống nhà, nhìn thấy bộ mặt vẫn còn tức giận của Dì Mai cô liền đến dỗ dành mà. Chỉ vài câu lấy lòng là bà ấy đã mềm lòng rồi, thở dài bảo cô trả ổ khóa cho mình là được, bà cũng dung túng mà không trách móc cô.
Vẫn như cũ, khi ăn xong Dì Mai đem thuốc đến trước mặt cô.
Khúc Yên đáng thương nói:“Có thể không uống được không ạ?”
Dì Mai lạnh lùng lắc đầu:“Phải uống.”
Cô cắn răng nuốt vào rồi uống 1 ngụm nước, sau đó cô vẫn như cũ há miệng ra. Dì Mai đã thận trọng hơn, kêu cô nâng lưỡi lên cao.
Khúc Yên bất đắc dĩ làm theo, liền thấy dưới lưỡi là những viên thuốc đó, bà lấy một cây roi nhỏ cách đó không xa ra, đe dọa cô:“Nuốt xuống hết cho tôi.”
Cô thiếu chút nữa bị bà dọa, không suy nghĩ nhiều mà đã nuốt thuốc xuống. Gương mặt cô đau khổ nhìn thuốc quá đắng, cổ họng còn vị đắng vẫn còn chưa tan đi hết.
Thấy cô đã nuốt với lại biểu cảm oán hận của cô thì bà mới buông lỏng cô ra. Đem viên kẹo ngọt cho cô.
Khúc Yên vừa khóc vừa trách bà:“Hức…Dì Mai là phù thủy mà!..”
Bà cười bất lực xoa mái tóc cô:“Ngoan, vậy mới khỏe lại.”