– Cậu ở lại với cô ta, cứ nói cậu là người đưa cô ta vào bệnh viện –
Thẩm Hoắc Nam nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, Trác Vỹ ở lại bàn giao những gì bác sĩ căn dặn cho Trạch Khiêm rồi cùng Thẩm Hoắc Nam trở về công ty.
– Thẩm Hoắc Nam nếu cậu còn yêu thì đừng làm khổ cả hai nữa –
– Tôi biết bản thân mình đang làm gì –
__________________
– Tiểu Sở, Tiểu Sở có nghe anh nói gì không? –
– Hoắc Nam, Hoắc Nam –
Cô giật mình bật ngồi dậy, mồ hôi đổ ướt, cô thoát khỏi sự hoang mang của mình bằng một giọng nói.
– Cô tỉnh rồi sao? –
Lý Tiểu Sở nhìn cậu ta, có chút thắc mắc vì cô không biết người này.
– Anh…là người đưa tôi vào bệnh viện? – cô hỏi.
– Đúng vậy – cậu ta trả lời chắc nịch.
Lý Tiểu Sở có chút thất vọng, trong lúc mơ màng cô nhìn thấy anh bế cô còn cho cô dựa vào vai nữa, thì ra là do lúc cô không tỉnh táo mà tưởng tượng ra.
Thấy cô cười khổ Trạch Khiêm không hiểu gì nhưng xem ra cô có quan hệ gì đó với chủ tịch Thẩm vì cậu ta cũng nghe thấy cô gọi tên chủ tịch.
– Cô là Lý Tiểu Sở thư ký mới đó sao? – Trạch Khiêm hỏi.
– À…ừm, đúng vậy, tôi là Lý Tiểu Sở, tôi làm thư ký hơn một tháng rồi – cô trả lời.
– Tôi là Trạch Khiêm, thư ký riêng của chủ tịch –
– Là thư ký Trạch sao? Thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện –
– Không có gì, bác sĩ có căn dặn cô phải ăn uống khoa học, đầy đủ chất dinh dưỡng và sử dụng thuốc để tình trạng dạ dày cô không nặng hơn – Trạch Khiêm nói.
– Cảm ơn anh rất nhiều –
– Không có gì thì tôi về trước, tôi cũng xin cho cô nghỉ phép hôm nay, tạm biệt –
– Tạm biệt –
Cô ngả người xuống giường bệnh nước mắt từ từ rơi xuống, cô lại nhớ anh.
Nếu như năm đó cô nói rõ mọi chuyện với anh, cùng anh vượt qua có lẽ bây giờ cô đã không phải khổ sở thế này.
___________________
Chiều hôm đó, cô xuất viện tiền viện phí cũng được trả sẵn, cô thầm cảm ơn Trạch Khiêm.
Mệt mỏi trở về nhà mùi hương của thức ăn lập tức làm cô tỉnh táo.
– Anh hai, hôm nay anh về sớm thế? – cô hỏi.
– Về sớm mới có cơ hội nấu ăn cho em gái, mau lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn tối – Lý Phong trả lời.
Cô gật đầu vui vẻ đi lên, cô thấy Lý Phong giấu vật gì đó nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Khi cô đi xuống nhà để ăn tối thì đi ngang qua phòng Lý Phong, thấy phòng anh vẫn còn sáng thì cô đã hiểu anh đi mà quên tắt đèn.
Cô bước vào tắt đèn giúp anh trai nhưng lại vô tình nhìn thấy thứ gì đó trong thùng rác.
– Là máu sao? –
Cô trầm ngâm nhìn những mẩu khăn giấy dính máu ở trong thùng rác, vội tắt đèn rồi đi xuống tìm anh trai.
Sau bữa ăn, cô phụ anh trai dọn dẹp nhân cơ hội liền hỏi:
– Anh đang bị bệnh sao? Em thấy khăn giấy dính máu trong phòng anh –
Lý Phong có chút sững người nhưng cũng cười gượng trả lời:
– Dạo này nóng quá nên anh hay bị chảy máu mũi thôi, chuyện bình thường ấy mà, em không cần lo –
– Thật không? Anh không được giấu em chuyện gì đâu đấy – cô nói.
– Anh biết rồi cô nương, chúng ta là anh em tất nhiên anh sẽ không giấu em – anh nói.
Tuy cô còn chút nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, hai anh em nhanh chóng đi lên phòng nghỉ ngơi.