Liễu Hiên trở về phòng, cô ngồi xuống bàn và lục lọi khắp các ngăn tủ để tìm kiếm quyển tạp chí.
Cốc…cốc…
– Vào đi !
‘Liễu tiểu thư, tôi đến tiêm thuốc cho cô’
– Phòng tôi không có tạp chí để đọc à ?
Cô y tá ngập ngừng “Ừm…cái này…”
– Mang hết tất cả những quyển tạp chí mới ra đến đây cho tôi.
‘Dạ !’
…—————-…
‘Doãn gia !’
Doãn Lục Lang dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, mi mắt đang nặng trĩu nâng lên nhìn trợ lý của mình “Sao vậy ?”
‘Chuyện ngài cùng đi du lịch với cô ả kia đã được báo chí đưa tin rầm rộ rồi !’
“Bọn người kia có phản ứng gì ?”
‘Doãn Đình Vân chắc chắn là không có phản ứng gì, vì hắn đang đau đầu với Doãn Thị lắm rồi’.
Doãn Lục Lang cong môi cười “hắn giải quyết vấn đề tài chính của Doãn Thị thế nào rồi ?”
‘Thưa Doãn gia, hắn đã đưa vốn đầu tư của hắn từ nước ngoài về’.
Doãn Lục Lang hài lòng gật đầu, vì Doãn Đình Vân làm thế quá đúng ý của anh. Ngay từ đầu, anh đã có ý muốn những kẻ vừa tham lam vừa ngu ngốc ăn trúng quả đắng ngắt này. Cách đây mười năm, anh đã thấy được sự thối nát của những con người trong gia tộc, anh quyết định lập ra cho mình một công ty riêng, anh cũng đã âm thầm chuyển vốn đầu tư từ Doãn Thị sang công ty riêng của mình…thế nhưng trong lúc anh đang tìm cách để đưa một số tài sản lớn hơn sang công ty mình thì vừa hay Doãn Duyệt lại can thiệp quấy nhiễu, anh đã thuận gió đẩy thuyền. Toàn bộ tài chính của Doãn Thị đều rót thẳng vào công ty riêng của anh, nhưng điều mà khiến anh cay đắng nhất là Tiểu Hiên Hiên của anh đã phải gả cho Doãn Duyệt, cô ấy đã khiến cho anh không trở tay kịp, anh không nghĩ đến việc ấy có thể xảy ra.
‘Doãn gia, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì ?’
“Cứ để cho Doãn Đình Vân rót vốn vào Doãn Thị, càng rót nhiệt tình càng tốt, việc của chúng ta là đi ngắm tuyết rơi !”
‘Lục Lang !’
Doãn Lục Lang nhăn mặt “ai cho phép cô gọi tôi là Lục Lang ?”
Liễu Phi Nhi khựng lại “em…tôi…tôi xin lỗi !”
“Cô ngoài việc đóng kịch cùng tôi ra thì tôi và cô chẳng còn quan hệ gì khác, vậy nên…tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với tôi !”
‘Tại sao chứ ? Tôi có chỗ nào thua kém Liễu Hiên ?’
Doãn Lục Lang cười lạnh “chỗ nào à ? Vậy chỗ nào cô sánh được với Tiểu Hiên Hiên ?”
‘Anh…’
“Luôn cả cái gương mặt này của cô cũng là giả, thì có điểm nào sánh được với Tiểu Hiên Hiên của tôi ?”
Liễu Phi Nhi cứng họng, cô không biết phải nói gì thêm.
Doãn Lục Lang thầm nghĩ “một khi xong việc thì anh nhất định sẽ cào nát gương mặt này của Liễu Phi Nhi”.
“Cút ra ngoài cho tôi”.
‘Anh xem tôi là cái gì chứ Doãn Lục Lang, cần thì gọi tôi đến, không cần thì đuổi tôi đi à ?’
“Cô không còn cách để lựa chọn, vì thế mà cô chỉ có thể làm theo lệnh của tôi”.
Liễu Phi Nhi giậm chân bình bịch rồi ngoe nguẩy bỏ đi, luôn miệng rủa chửi Doãn Lục Lang “cái tên khốn kiếp Doãn Lục Lang, tôi nguyền rủa tổ tiên tám đời nhà anh đều không siêu thoát !”
………
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi không ngừng, dãy núi cao đã phủ đầy tuyết trắng, Doãn Lục Lang nhìn đến xuất thần “cảnh đẹp trước mắt, nếu được ngắm cùng người mình yêu thương thì sẽ đẹp hơn vạn phần”.
“Tiểu Hiên Hiên, một khi em biết được sự thật thì em có còn yêu anh nữa không ? Hay là em sẽ hận anh ?”