Tô Diễm mấp máy môi, cuối cùng vẫn xoay người, mà lúc này Lục thị đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó mà gọi cô lại.
“À đúng rồi, thất hoàng tử phi, ta có một việc muốn xin ngươi giúp một tay.”
Tô Diễm quay đầu nhìn nàng ta: “Mời Từ phu nhân nói.”
“Ở nhà mẫu thân ta vẫn còn một đệ đệ nhỏ hơn ba bốn tuổi, vẫn còn chưa hồi kinh, nhưng mà cũng đã sắp đến ngày rồi. Ta lo lắng sau khi đệ ấy trở về, phủ thừa tướng bởi vì chuyện của ta mà sẽ giận lây sang đệ ấy, cho nên…” Lục thị còn chưa nói xong thì Tô Diễm đã hiểu ý của nàng ta.
Tô Diễm gật đầu với Lục thị.
“Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ tìm thấy hắn trước khi người phủ thừa tướng để mắt tới, đồng thời nói cho hắn biết tất cả những chuyện này là có liên quan tới phủ thừa tướng và Lục gia.”
Lục thị nghe thấy lời nói của Tô Diễm, rốt cuộc cũng đã thở phào một hơi, nàng ta cuối đầu xuống, trong mắt có chút tiếc nuối xẹt qua, nhưng lại nhanh chóng biến mất, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng trở nên thong dong, giống như là… đã nhìn thấu sinh tử.
Bởi vì ánh sáng ở bên ngoài nhà giam quá mờ ảo, cho nên Tô Diễm không chú ý đến biểu cảm của Lục thị thay đổi, huống hồ gì cô không dám tiếp tục ở lại lâu, sau khi nói xong thì liền quay người đi khỏi.
Đám thủ vệ hắc y nhân ở bên ngoài quả nhiên đã say như chết, cô mặt y phục của Lục thị ra ngoài rất thuận lợi.
Mặc dù không tìm thấy lối đi, nhưng mà ở phía đông kinh thành, cứ chạy về phía đông theo ánh trăng thì sẽ tìm được đường.
Sau khi Tô Diễm đi không lâu, có một bóng người bay tới, đó chính là Hắc Ưng.
Hắn vừa mới đi làm việc, bây giờ mới trở lại.
Chân vừa mới đáp xuống đất thì đã nhìn thấy thủ hạ của mình say khướt nằm ngổn ngang trên đất, không khỏi nhíu mày, đạp đạp bọn họ.
“Uống rượu nhiều như thế, cũng không sợ hỏng việc.”
“Lão đại… nào… uống rượu thôi…”
Hắc Ưng cực kì ghét bỏ lui về phía sau một bước, sau đó trực tiếp đi vào trong ngôi nhà gỗ.
Hắn đi đến bên ngoài nhà lao, mắt nhìn nữ tử đang ngồi trên đống cỏ ở bên trong, khóe miệng giật giật.
“Thất hoàng tử phi, ta biết người mà ngươi nhớ thương nhất chính là thất hoàng tử, vậy thì ngươi có muốn biết bây giờ thất hoàng tử đang ở đâu không?”
Giọng nói của nữ nhân ở bên trong rầu rĩ, còn có hơi khàn.
“Dám hại hoàng tử, ngươi không sợ chết à?”
Hắc Ưng cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một hoàng tử phế vật, ngươi còn coi hắn như là bảo vật, ngu muội! Ngươi vẫn nên nghĩ cho rõ lúc nào mới nói vị trí của mật thư cho bọn ta biết, nếu không thì sáng ngày mai mạng của thất hoàng tử sẽ không còn nữa.”
Uy hiếp người ở bên trong xong, Hắc Ưng xoay người đi khỏi.
Nhưng mà vừa mới bước ra, hắn lại cảm thấy không thích hợp. Đêm hôm khuya khoắt như thế này ai lại đưa rượu cho bọn thủ hạ uống, mà nữ nhân trong phòng giam mặc dù vẫn mặc bộ y phục đó, cũng là bộ dạng chật vật tóc tay tán loạn, nhưng mà giọng nói có hơi lạ.
Đặc biệt là lúc hắn nhắc tới Tiêu Kì Lăng, phản ứng của nữ nhân này có vẻ khá tỉnh táo hơn lúc nãy…
Chuyện khác thường tất có mánh khóe, lúc này Hắc Ưng lại quay về mở cửa nhà lao ra, nắm lấy cổ của nữ tử, thô lỗ nâng đầu nàng ta lên.
Nheo mắt lại, hung tợn nói.
“Quả nhiên là ngươi.”
Buổi tối.
Sau khi Tô Diễm rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ gần nữa canh giờ, không biết tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi cô rời khỏi, lúc này cô chỉ cắm đầu chạy theo phía đông, trong lòng yên lặng cầu nguyện ông trời phù hộ cho phủ thất hoàng tử không có chuyện gì.
Nhưng mà cô còn chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến một trận gió.
Tiếng gió này vô cùng mạnh mẽ, còn mang theo cái lạnh thấu xương, cùng với sát ý nặng nề, Tô Diễm không cần phải suy nghĩ thì cũng biết kẻ thù sắp đến rồi.