Đập vào mắt cậu là một bông hoa màu đen loang thêm sắc xanh. Trông rất giống hoa thược dược nhưng cậu cảm thấy hoa này không phải loài hoa bình thường, chắc chắn không phải tạo tác từ nhiên. Chưa kể bông hoa mang lại cảm giác rợn người khó chịu.
“Đây là Thánh vật, nó sẽ giúp cậu mạnh hơn rất nhiêu, đủ sức đối kháng với Tiểu thần.” Lauriel nói thêm. “Tiểu thần Commutalio hiện tại đang yếu ớt dần vì thiếu tín đồ, nên nói về sức mạnh thì cũng chỉ mạnh hơn kẻ phàm trần như chúng ta một chút thôi. Song, nếu có sự trợ giúp của Thánh vật thì mọi chuyện sẽ khác.”
Ả rất biết chơi chữ đấy chứ. Chỉ nói mọi chuyện sẽ khác, không nói chính xác là khác như thế nào. Trước đó, ả nói qua về sự lợi hại của bông hoa ma quái này mang lại để cho cậu tự hiểu lầm rằng nó sẽ có lợi ích cho mình thật, chẳng hạn như là… giết được thần linh. Ở một khía cạnh nào đó, Lauriel cho hắn cảm giác rất giống Khan. Sử dụng ngôn từ một cách ranh ma và xảo quyệt để che mắt bịt tai đối phương.
Saul biết mình không thể từ chối, cậu im lặng cầm lấy bông hoa, nhìn nó một lúc lâu với mối bận tâm không biết nên đặt cành bông này ở đâu trên người mình. Đương băn khoăn với suy nghĩ đó thì bông hoa như có linh, hiểu được suy nghĩ của cậu mà bắt đầu cựa quậy như vật sống. Cành của nó bỗng dưng mọc dài ra, quấn vào cổ tay cậu nhiều vòng, hình thành một món trang sức nhìn sao cũng thật nữ tính.
Saul ném ra ánh mắt chán ghét nhìn vòng hoa trên cổ tay mình.
“Ta muốn ngươi lập tức giữ lời hứa.” Saul buông thõng tay xuống, cố gắng quên cái vòng trang sức vướng víu trên tay mình đi.
“Ngươi vội thật đấy. Nhưng được thôi, ta sẽ giữ lời hứa.” Lauriel đứng dậy. Cơ thể trưởng thành lả lướt đi đến trước mặt cậu, cô ả bỗng nhoẻn miệng cười, một nụ cười trống rỗng. “Mong rằng mắn sẽ vẫy tay với ngươi.”
Saul không đáp lại, ả cũng chẳng trông mong gì ở phép lịch sự của cậu.
“Benjamin, dẫn đường đi.” Lauriel đi lướt qua Saul, rời khỏi phòng chẳng hề nhìn ai.
Benjamin đến gần cậu, hắn không nói gì cả nhưng aura của hắn lại hung hăng bùng lên và muốn lấn lướt tới hạ thấp uy thế của Saul. Nếu ma lực là thứ chảy ở bên trong và cần phải điều hướng, kiểm soát nó để đưa dòng chảy thoát ra bên ngoài theo hiệu lệnh của ma thuật thì aura là thứ bao bọc ta ở bên ngoài và phải khó khăn lắm mới có thể kiểm soát được aura. Nhưng nếu kiểm soát được aura, dù chỉ là một phần nhỏ của khả năng, thì tốt nhất là nên dè chừng kẻ đó.
Nhưng Saul không dè chừng, vì cậu cũng có thể kiểm soát aura, dẫu cho rằng ma lực của cậu hãy còn kém lắm so với Elijah nói lắp. Nếu cậu có nhiều thời gian hơn, chắc chắn ma lực của cậu sẽ không kém hơn tên đó. Nhưng aura không cần thời gian để rèn luyện như ma lực, vì nó là thứ mà ta phải lĩnh ngộ.
Cậu đã lĩnh ngộ được khả năng kiểm soát aura từ đời trước, tuy rằng sống lại, aura của cậu chưa bằng một phần mười kiếp trước đã đạt được nhưng để làm màu với Benjamin thì chẳng hề gì.
Saul còn chẳng thèm nhúc nhích, aura của hắn bùng lên, nếu như ai đó dùng Linh Nhãn mà quan sát, họ sẽ bất ngờ khi thấy một thằng nhóc chỉ mới đạt cấp độ sơ đẳng của ma thuật mà lại có thể điều khiển aura biến thành hình dạng như ý muốn. Một con báo màu xanh lam, uyển chuyển quấn quanh chân Saul và chồm nhảy lên bất ngờ, va chạm với thứ aura màu đỏ nhạt nhẽo chẳng có hình thù nhất định mà chỉ như đống lửa sắp tàn.
Không kịp phòng bị, Benjamin hứng trọn cơn chấn động bởi cú va chạm aura.
Sắc mặt của Benjamin tái nhợt, ma lực trong cơ thể tán loạn, tuy rằng hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại sự xung động bên trong mình, nhưng không thể phủ nhận là hắn đã thua.
“Chết tiệt…”
Benjamin nghiến chặt răng, ngăn chặn cơn ho muốn bật ra khỏi cổ họng của mình. Hắn vẫn còn nhớ lần so aura trước đó, rõ ràng là hắn cảm thấy mình với tên nhân loại trước mắt ngang cơ với nhau. Thế mà sao bây giờ…
Chợt, Benjamin nhớ ra, lần trước và lần này có một sự khác biệt.
Khan Evangeline.
Là vì hắn ta không có mặt ở đây nên tên nhân loại này mới chịu nhe nanh giương vuốt sao?
“Sao nào? Chân của ngươi gãy mất rồi nên không dẫn đường được, hay là mắt của ngươi đã mù nên chẳng biết phải đi hướng nào?” Giọng của Saul vang lên lạnh lùng mà cợt nhả, không ngại ngần chọc điên Benjamin.
Gân xanh giần giật bên thái dương, nổi rõ mồn một trên da, hắn chỉ muốn chực lao vào xé xác tên nhân loại xấc láo trước mặt mình. Nhưng vì kế hoạch lớn trước mắt, hắn đành nhẫn nhịn xuống, nuốt cục tức uất nghẹn này vào trong.
Nắm đấm của Benjamin siết chặt, nhưng sắc mặt đã trở lại nét chuẩn mực không nhìn ra sơ hở.
“Xin thứ lỗi cho sự lơ đễnh của tôi.” Benjamin bước lên phía trước, nghiêng mình và đưa tay ra theo tư thế mời. “Mời ngài đi hướng này.”
Benjamin tự nhủ không việc gì phải gấp. Hắn sẽ xử lý được tên nhân loại hỗn láo này sớm thôi.
Lúc đó, vị thần của hắn sẽ thuần phục con chó hoang không biết điều này.
* *
Có một điều Saul chưa từng nghĩ tới, như là Vật Linh của tên Tiểu thần Commutalio lại là Cây Ước Nguyện. Vậy ra, trong buổi đấu giá, Cây Ước Nguyện được đem ra rao bán chính là một cái bẫy thơm lừng.
Đưa mắt nhìn đống xương bên dưới chân mình, Saul nhẩm đếm số sọ người, lẫn xương chân thú nhân và xương cánh Ác ma, có cả xương tay có màu lấp lánh như dính bụi vàng hẳn là của một Tinh linh thuần chủng; gần như những kẻ được hiến tế cho Tiểu thần không hề hạn chế chủng tộc nào, chỉ là chẳng thấy khúc xương nào của Thiên thần thôi.
Benjamin đứng ở phía sau cậu, nép mình trong một góc khiêm tốn, không hề lên tiếng. Chỉ có mình cậu đối diện với Cây Ước Nguyện, trên thân cây có một khe hở phát sáng, kích cỡ khe hở khá nhỏ, gần như chỉ đủ đưa bàn tay của cậu luồn xuyên qua. Nhưng cậu biết, cái khe hở nhỏ hẹp đó thực sự là một cánh cổng. Cậu chỉ cần đưa bàn tay qua khe hở đó là cậu sẽ bị nuốt chửng vào không gian của thần linh.
Benjamin không hề hó hé kể từ khi bước vào căn phòng này, mặc cho Saul im lặng quan sát.
Hắn ta đang đợi cậu mở miệng hỏi han đây mà.
Saul cười nhạt, mặc kệ sự trông chờ tức cười của Benjamin. Cậu khẳng khái tiến lại gần Cây Ước Nguyện, vươn bàn tay có quấn cành hoa giống thược dược đen, không chút chần chừ đưa vào khe hở trên thân cây.
“Ngươi…!!!”
Benjamin có hét lên gì đó, nhưng Saul không còn ở đó để kịp nghe cả câu.
Thâu vào đồng tử là thứ ánh sáng chói lòa khiến Saul phải che mắt lại, cả người hắn cũng chao đảo trong thoáng chốc vì cảm nhận được trường lực xung quanh mình thay đổi trong chốc lát. Cảm giác khá giống với lúc dịch chuyển tức thời.
Cho đến khi Saul chắc chắn rằng ánh sáng chói lòa đã dịu bớt, dưới chân là đất, gió thổi nhè nhẹ, thoang thoảng ở chóp mũi là mùi của bánh mì nướng, tiếng lộc cộc của ngựa gõ móng xuống nền gạch, tiếng bước chân và người nói qua lại. Và cả tiếng hét, quát tháo cười đùa đầy non nớt của trẻ con.
Khối tổ hợp âm thanh kỳ quái này khiến Saul ngờ ngợ, cậu đang rơi vào chỗ quái quỷ nào? Saul he hé mắt, bỏ tay ra rồi nhìn quanh.
Cậu giật nảy mình khi nhìn thấy con đường quen thuộc, bức tường gạch cũ màu theo năm tháng không quá khác biệt trong trí nhớ, nhất là cảnh tượng trước mặt cậu đây.
Một đám trẻ con to xác, ăn bận cao sang với trang phục đắt tiền, mặt mày phúng phính no đủ, trắng trẻo không vươn lấy dấu vết khổ nhọc bần hàn nào. Đích thị là đám trẻ quý tộc được nuông chiều.
Chúng có bốn đứa, đang vây quanh một đứa trẻ khác, đều là con trai. Với bộ quần áo cũ mèm, trông có hơi rộng như được lấy từ quần áo đã dùng qua rồi của lứa lớn hơn. Tóc của nó màu xanh cô ban, nổi bần bật giữa đám trẻ quý tộc nhàm chán với tóc màu nâu với vàng, nhưng mặt mũi của nó thì đầy bụi đất, cả vết sưng ở bên má trái trông có vẻ như bị ai đó hung hăng đấm vào một cú thật mạnh.
Tuy trông thảm hại là thế nhưng ánh mắt màu lam của nó khi nhìn đám trẻ trông vẫn hung dữ, giống hệt con mèo đang xù lông trước bọn bắt nạt để thị uy, đe dọa.
Nhưng bọn chúng đông hơn, và hơn hết là chúng chẳng xem đứa trẻ tóc xanh đang ngồi bệt dưới đất đầy chật vật ra gì hết.
“Thằng con hoang này, sao mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó hả?”
Thằng bé tóc vàng đột nhiên đưa tay ra túm lấy tóc của đứa trẻ tóc xanh rồi kéo giật lên. Nó buộc phải ngẩng đầu, nhưng mặt thì nhăn nhó vì cơn đau tê dại trên da đầu mình.
Ánh mắt của đứa trẻ đó vẫn không hề thay đổi, dù rằng nó thấy đầu mình đau nhức kinh khủng.
Thằng bé tóc vàng tức tối khi thái độ của nó không rúm ró sợ hãi đúng ý mình, thế là thằng bé giận dữ đẩy nó ra rồi giơ chân đạp thẳng vào bụng nó.
Saul giật mình.
Cậu không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cảnh tượng bạo lực trước mặt đang diễn ra.
“Khốn kiếp, thứ tạp chủng này dám giương đôi mắt bẩn thỉu đó nhìn tao!”
“Nhìn mắt nó cứ ghê kiểu gì ấy nhỉ?”
“Đám con hoang tao gặp chẳng ai như nó, cứ làm tao thấy điên người cơ.”
“Ê mà mày đánh nó nhiều vậy có sao không? Khan nó biết thì…”
“Biết thì có sao đâu? Chắc nó còn vỗ tay kêu tụi mình dạy dỗ nó ác hơn nữa!”
Đứa trẻ tóc xanh nằm co ro trên đất, ôm lấy chính mình và cuộn tròn lại như bào thai. Mặc cho đám trẻ quý tộc đấm đá, buông lời chế giễu hả hê và sỉ nhục.
Cảnh tượng này, không hề lạ lẫm.
Saul lạnh lùng quan sát, không cựa quậy.
Cậu đang nhìn lại quá khứ của chính mình. Thời thơ ấu khốn đốn, không khác gì địa ngục.
Đây là chiêu trò của tên Tiểu thần Commutalio đó à? Vậy thì phải cho cậu xem lại những ký ức thống khổ hơn thế này chứ? Saul cười nhạt, định quay lưng đi tìm cách phá vỡ ảo cảnh này thì bỗng dưng một bóng người xuất hiện cùng tiếng gọi níu lấy bước chân cậu.
“Tụi bây đang làm cái con mẹ gì đó?”
Saul ngạc nhiên, trân trân nhìn đứa trẻ bất ngờ xuất hiện.
Đám trẻ quý tộc đang sảng khoái hành hạ đứa trẻ tóc xanh giật thót mình, đồng loạt nhảy lùi ra xa rồi vội vàng mở mồm phân bua.
“Khan… Khan…? Không có, tụi tao chỉ đang xử lý giùm mày đứa con hoang này thôi!”
“Đúng đúng đó, thằng tạp chủng này hỗn xược với mày nên tao chỉ giúp mày dạy dỗ nó lại thôi!”
“Mày cũng ghét nó mà, phải không Khan? Tụi tao chỉ giúp mày thôi, để mày không phải bẩn tay!”
“Phải rồi, là vậy đó!”
Cả bốn đứa chúng nó ban nãy hung hăng thế nào thì giờ đây lại hoảng loạn như phường trộm cắp đang hành nghề thì bị bắt gặp.
Khan Evangeline phiên bản nhỏ, tóc xanh đen mắt màu huyền, trông không có gì nổi bật. Nhưng trong đồng tử đen nhánh của Khan chẳng khác gì một cái hố mực, không có ánh sáng, trống rỗng vô hồn khiến người khác nhìn vào thấy rùng cả mình. Một đôi mắt không phản chiếu lại chút tình cảm nào, một gương mặt phẳng lặng, hệt như con rối bị ai đó điều khiển. Một con búp bê, đang sống.
Có lẽ đây là lý do bốn thằng nhóc đó sợ Khan đến vậy. Tụi nó sợ hãi thứ mình không thể hiểu được.
Khan bước lại gần, không vội vã cũng chẳng hề chậm chạp, rồi nó dừng lại trước mặt nhóc Saul phiên bản nhỏ đang ở trong tình cảnh tàn tạ và thảm hại.
Saul tự nhắc mình nên quay lưng bỏ đi, đừng tiếp tục nhìn nữa. Nhưng gót chân của cậu như được đổ chỉ, ghì chặt xuống đất không hề nhúc nhích.
Khan cúi đầu nhìn nhóc Saul phiên bản nhỏ, đúng lúc nó cũng ngẩng đầu, phô bày hết những vết sưng vết bầm tím trên mặt. Đôi mắt xanh lam cụp xuống ngay khi chạm phải mắt của Khan. Bị đánh tơi bời như thế, nhưng nhóc Saul không hề nhỏ một giọt nước mắt nào.
“Đúng là vô dụng.”
Khan lạnh lùng mắng một cậu rồi đứng dậy, đi lướt qua người nó, không nhìn lại.
Saul nhìn chính mình hồi thơ ấu bấu tay trên nền đất như đang nhẫn nhịn, cậu có thể cả thân thể bé nhỏ đó đang run lên.
Chính cậu bây giờ, cũng đã hơi run rẩy.
Không sao mà…
Saul tự nhủ với bản thân mình.
Đây chỉ là quá khứ thôi.
Mọi chuyện, đều đã qua rồi…