Đối với người trưởng thành mà nói, thời gian là một thứ vô cùng quý giá.
Tưởng Tử Dục: “…”
Cảm động vô ích, thế mà cô lại chê anh ta làm chậm trễ thời gian!
Những người khác là đến thưởng thức bầu không khí, còn bọn họ thật sự chỉ đến để lấp đầy cái bụng. Khương Ngải Chanh lau khóe miệng sau khi ăn xong, Tưởng Tử Dục cũng đặt dao nĩa xuống.
Khương Ngải Chanh dựa lưng vào ghế, khoanh tay chờ anh ta nói.
Tưởng Tử Dục im lặng hồi lâu, Khương Ngải Chanh sắp mất kiên nhẫn: “Không phải muốn nói chuyện sao? Nếu còn không nói thì mình đi đấy.”
Tưởng Tử Dục che miệng, ho nhẹ: “Hôm nay là lễ Thất Tịch.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không thích hợp ngồi ở chỗ này, có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Khương Ngải Chanh lại thúc giục, không hề ngại ngùng vì ngày lễ đặc thù này, trong lòng thật sự rất bình tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tưởng Tử Dục thật sự không hỏi được.
Anh ta đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Khương Ngải Chanh che môi ngáp dài, đợi một hồi cũng không nghe thấy chủ đề nào, cơn mệt mỏi buồn ngủ làm cô thiếu kiên nhẫn, cầm túi xách đứng lên: “Thôi bỏ đi, đợi khi nào cậu nghĩ ra thì nói với mình, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều được, mình về đây.”
Khoảng thời gian trước cô bận quay phim, khó khăn lắm mới được về nhà nghỉ ngơi, cô chỉ muốn nằm trên chiếc giường thoải mái ngủ một giấc.
Khương Ngải Chanh đội mũ và đeo khẩu trang, Tưởng Tử Dục đi theo phía sau. Hai người đi thẳng từ thang máy xuống hầm đỗ xe, trên đường đi hầu như không giao lưu câu nào.
Khi Khương Ngải Chanh chuẩn bị rời đi, Tưởng Tử Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Mùa hè mặc áo ngắn tay, nhiệt độ thiêu đốt của lòng bàn tay trực tiếp quấn lấy cổ tay cô, da thịt như bị bỏng, Khương Ngải Chanh theo phản xạ quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, khuôn mặt quen thuộc phản chiếu trong con ngươi của đối phương, rốt cuộc Tưởng Tử Dục cũng cảm giác được thời gian cấp bách: “Chanh tử.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Khương Ngải Chanh, anh ta run rẩy cắn răng, khó khăn bật ra một điều từ trong cổ họng mà anh ta chưa từng nghĩ tới nhưng lại thật sự xảy ra: “Hình như mình có hơi thích cậu, không phải là kiểu bạn bè với nhau.”
Nói xong, cả người Tưởng Tử Dục nhẹ bẫng, như thể không biết mình đang ở nơi nào.
Khương Ngải Chanh ngây ngẩn hết cả người, dường như không hiểu được câu nói ngắn gọn này: “Cậu, đang nói đùa mình sao?”
“Mình sẽ lấy chuyện này ra nói đùa sao?” Trăm triệu lần không nghĩ tới, bày tỏ tấm lòng của mình sẽ nhận lại được một phản ứng như vậy, Tưởng Tử Dục dở khóc dở cười.
Đúng thật là sẽ không.
Là bạn bè nhiều năm, Khương Ngải Chanh biết rõ điều này.
Chỉ là rất kỳ lạ…
Trái tim của cô không vì vậy mà đập nhanh, cảm xúc cũng không vì vậy mà kích động.
Cảnh tượng mà cô đã mong đợi vô số lần đã trở thành hiện thực vào lúc này, nhưng trái tim lại không hề vui vẻ vì nó nữa.
Sắc mặt Khương Ngải Chanh có chút hoảng hốt, cô khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên…”
“Cũng không tính là đột nhiên, mình đã suy nghĩ rất lâu mới hiểu được.” Anh ta có thể thản nhiên chấp nhận chuyện Minh Trầm trọng sắc khinh bạn bước vào thế giới của hai người, nhưng lại không có cách nào tưởng tượng ra được cảnh tượng Khương Ngải Chanh thiết lập quan hệ thân mật với người khác, dần biến mất khỏi thế giới của anh ta.
Tình bạn khác giới dù có tốt đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ có ngày phai nhạt, trừ khi đã thành đôi, may mắn mới có thể sánh bước bên nhau cả đời.
“Tưởng Tử Dục, loại chuyện thích hay không thích này, thật ra nó vốn không cần cậu suy nghĩ lâu như vậy.” Hiện tại đầu óc của Khương Ngải Chanh rất rõ ràng, “Khi gặp được người mình thích thì sẽ tự động biết cách theo đuổi, ngược lại, kết quả của sự cân nhắc lưỡng lự sẽ không còn thuần túy nữa.”
Yêu là một loại bản năng, ngay cả khi bạn không hiểu, nó cũng sẽ được phản ánh qua hành vi của bạn.
Tưởng Tử Dục có kinh nghiệm trong tình yêu, cậu ta sẽ chủ động theo đuổi khi gặp được người mình thích, điều đó cho thấy bản thân cậu ta hiểu rõ cảm xúc và biết cách thể hiện nó như thế nào. Nếu thích cô mà cần phải suy nghĩ nhiều năm như vậy, có lẽ trong đó cũng có vài phần xuất phát từ tình cảm nam nữ.
Tưởng Tử Dục nhíu mày.
Khương Ngải Chanh đang nói đạo lý với anh ta sao?
Anh ta đã sớm nghĩ đến điều này: “Mình là lâu ngày sinh tình.”
Khương Ngải Chanh không còn gì để nói.
Tưởng Tử Dục tiến lại gần một bước, cúi đầu hỏi: “Chanh tử, cậu nghĩ như thế nào?”
Khương Ngải Chanh mở miệng mấy lần, răng chạm răng, thật lâu mới phát ra tiếng nói: “Xin lỗi, chúng ta… Chỉ là bạn bè.”
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói này sẽ được thốt ra từ miệng của mình, cô lại từ chối người mà mình thầm thương trộm nhớ suốt mấy năm liền…
Khương Ngải Chanh hốt hoảng trong lòng, không phải vì ngại ngùng, mà là vì không thích ứng được.
Trên đường về nhà, trong đầu Khương Ngải Chanh vẫn luôn hiện hữu cảnh tượng đó.
Quá huyền ảo, Tưởng Tử Dục thật sự tỏ tình với cô.
Khi đến trước cửa nhà, Khương Ngải Chanh mới dần bình tĩnh lại.
Cô mở cửa, Tiểu Viên nghe thấy động tĩnh thì đi ra, rất ngạc nhiên khi thấy cô trở về: “Chị, chị về sớm thế?”
“Ăn một bữa cơm mà thôi.” Khương Ngải Chanh không để ý thời gian cho lắm.
“Không phải chị muốn trải qua ngày lễ Thất Tịch với tổng giám Tưởng sao?” Tiểu Viên kinh ngạc.
“Chó độc thân thì trải qua Thất Tịch gì chứ?” Khương Ngải Chanh che giấu tâm sự.
“Thôi xong rồi, thôi xong rồi.” Tiểu Viên gục mặt xuống, nói hết với Khương Ngải Chanh những chuyện vừa xảy ra: “Anh Hình đến tìm chị, em tưởng chị muốn trải qua ngày lễ Thất Tịch với tổng giám đốc Tưởng, vì sợ làm phiền hai người… Anh ấy để lại quà rồi đi mất.”
Khương Ngải Chanh mở chiếc hộp ra, đồ bên trong khiến cô không khỏi nhíu mày, hỏi Tiểu Viên: “Lúc đưa cái này anh ấy có nói gì không?”
Tiểu Viên suy nghĩ một chút: “Nói cái gì mà ‘Không kịp nữa rồi”, còn bảo em nói “Tạm biệt” giúp anh ấy, sau đó không còn gì nữa.”
Lời nhắn kỳ lạ khiến Khương Ngải Chanh không thể không để tâm, cô cầm chiếc hộp ở trong tay, đi vào phòng gọi điện cho Hình Nhận.
Nhạc chuông vang lên không lâu, điện thoại đã được kết nối.
“Hình Nhận.”
“Ừm.”
Khương Ngải Chanh cầm điện thoại bằng tay phải, tay trái mở ra, nhìn chiếc còi quen thuộc nằm yên lặng trong lòng bàn tay: “Anh đưa em chiếc còi là có ý gì?”
Giọng nói của Hình Nhận truyền qua điện thoại:”Nhìn thấy rồi?”
Cô nói, “Vâng, vừa mới mở ra.”
Hình Nhận diễn giải chính xác thông tin được tiết lộ trong câu nói đó: “Em về nhà rồi sao.”
Là bởi vì nói qua điện thoại ư? Giọng nói của Hình Nhận hơi nhẹ, có vẻ khác với mọi khi.
Khương Ngải Chanh lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Không về nhà thì làm sao em có thể nhìn thấy được? Đưa cái này cho em làm gì, với cả không có thời gian và tạm biệt là có ý gì?”
Hình Nhận thẳng thắn nói: “Phải về đơn vị, trước khi đi muốn nói lời tạm biệt với em.”
“Anh phải đi?” Khương Ngải Chanh che miệng, sửa lại câu nói: “Khi nào thế?”
“Ngày mai.” Chuyến bay rất sớm, trước bình minh là sẽ xuất phát đến sân bay.
“Em có thể đưa anh ra sân bay không?” Khương Ngải Chanh hỏi.
“Thời gian cất cánh rất sớm, nếu em đến sẽ không ai đưa em về.” Suy nghĩ của Hình Nhận luôn đặt cô lên hàng đầu.
Ý nghĩa biểu đạt của câu nói đó không hoàn chỉnh, nhưng Khương Ngải Chanh phần nào hiểu được ý của anh.
Hình Nhận luôn xem xét vấn đề an toàn của cô, ý của anh là, nếu anh rời đi, sẽ không có ai đưa cô về.
Khương Ngải Chanh nắm chiếc còi trong tay một lần nữa, hỏi qua điện thoại, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Hình Nhận đáp: “Trên đường về nhà.”
Điện thoại dán ở bên tai, Khương Ngải Chanh khẽ hé môi: “Hình Nhận, em muốn nói lời tạm biệt với anh.”
“Được.” Môi trường ở phía bên kia yên tĩnh, giọng nói của Hình Nhận rất rõ ràng, anh đang chờ đợi, “Em muốn nói gì?”
Anh vẫn luôn như vậy, một trái tim ấm áp ẩn dưới vẻ ngoài nghiêm nghị, anh rất cẩn thận, cũng rất nhẫn nại, chưa bao giờ qua loa lấy lệ với bất kỳ ai.
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim, những câu chuyện trước khi đi ngủ mà Hình Nhận kể vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, Khương Ngải Chanh đứng dậy mở cửa phòng, đi thẳng ra cửa chính: “Ý em là, gặp mặt chào tạm biệt.”
*
Khương Ngải Chanh về nhà không lâu lại vội vàng rời đi, Tiểu Viên còn chưa kịp hỏi thì chỉ nghe thấy cô nói mình phải ra ngoài một chuyến.
Hình Nhận không đi quá xa, khi Khương Ngải Chanh đuổi theo ra ngoài cổng lớn tiểu khu, người đàn ông đã quay trở lại, dừng ở bên đường đợi cô.
Nhận ra bóng dáng kia, Khương Ngải Chanh chạy chậm đến, đứng ở trước mặt anh, tiếng thở dốc nặng nề.
Tiếng bước chân vội vàng chạy tới, Hình Nhận thuận thế đỡ lấy cánh tay cô: “Không cần gấp.”
Khương Ngải Chanh lắc đầu: “Em sợ không đuổi kịp anh.”
Hình Nhận nghiêm túc nói: “Chỉ cần em gọi anh, anh sẽ quay lại.”
Nếu có người muốn tìm anh, đương nhiên anh sẽ quay đầu lại.
Hai người đi ra bờ sông.
Đây là một trong những địa điểm yêu thích nhất của Khương Ngải Chanh trong thành phố, đến đây vào ban đêm để hóng gió, nghe âm thanh của bờ sông sẽ cho cô một cảm giác khác biệt. Chỉ có điều, cô rất ít khi đến đây.
Khương Ngải Chanh đến chào tạm biệt, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi cũng không biết nên dặn dò gì với đối phương.
Hình Nhận hoàn toàn tự lập, anh mạnh hơn rất nhiều người.
Cuối cùng, người được dặn dò lại là cô.
Hình Nhận đứng ở bên cạnh cô, dáng người cao lớn: “Anh không biết rõ nghề nghiệp của em, hình như em thường xuyên bị chụp lén, nếu mục đích của đối phương không phải chỉ muốn bịa đặt sai sự thật thì sẽ có chút nguy hiểm cho em.”
“Thật ra cũng không sao, em quen rồi, khi tận hưởng sự vẻ vang và danh tiếng do màn ảnh mang lại, em đã định trước phải hy sinh một phần tự do của mình”. Tuy rằng hành vi chụp lén đó là không đúng, nhưng họ cũng không có cách nào ngăn cản hết toàn bộ, chỉ có thể cẩn thận không phạm sai lầm ở bên ngoài.
Nghề nào cũng có khó khăn, Hình Nhận chỉ nói những điều mình muốn nói.
Gió sông Trường Giang thổi qua, anh quay đầu nhìn Khương Ngải Chanh, vẫn là cô bé xinh xắn đáng yêu lúc trước: “Bảo vệ tốt chính mình.”
Khương Ngải Chanh mím môi: “Hình Nhận, các anh ở trong quân đội sẽ tách biệt với thế giới sao?”
Anh trầm giọng nói: “Sẽ không, bọn anh cũng cần liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Khương Ngải Chanh chống tay lên lan can đá, nhìn cảnh đêm dưới ánh đèn neon ở phía xa: “Vậy, sau này em có thể gọi điện thoại cho anh không?”
Hình Nhận nghiêng đầu: “Em muốn gọi điện thoại cho anh? Vẫn còn muốn nghe kể chuyện sao?”
Khương Ngải Chanh thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không nghe kể chuyện thì không thể gọi sao?”
Hai ánh mắt một trên một dưới giao nhau, đôi mắt của cô xinh đẹp như quả cầu pha lê sáng ngời, trong đó có một số thứ bay bổng mà Hình Nhận không thể hiểu.
Anh cụp mắt, nhìn chiếc còi xám bạc mà Khương Ngải Chanh đang đeo ở trước ngực.
“Nếu là em, có thể gọi.”