Tôn Tiểu Kiếm nói: “Dạo gần đây cậu ngủ ở đâu thì phải báo cho trợ lý biết để cậu ấy đến đón cậu.”
Lục Văn hơi nhức đầu: “Bận vậy thì em ngủ trên xe bảo mẫu cho nhanh.”
Tôn Tiểu Kiếm giả vờ không thấy sự bực tức của hắn, nhấn mạnh rằng: “Có một sự kiện quan trọng, Liên hoan phim hay vào tối ngày 20, đây là lần đầu tiên cậu tham dự sự kiện quy mô lớn và nghiêm túc.”
Hai mắt Lục Văn tỏa sáng: “Có trao giải không?”
“Có.” Tôn Tiểu Kiếm ung dung nói: “Tuy giải thưởng không có sức nặng bằng những giải thưởng lớn, nhưng các ngôi sao quy tụ cũng vui lắm đấy. Còn có giật giải hay không thì phải xem bên phía đoàn phim có báo danh cạnh tranh hay không.”
Lục Văn hỏi: “Đoàn phim cũng đến à?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Ừ, đoàn phim Đêm Đầu Tiên được mời, tối đó sẽ cùng nhau tham dự, đạo diễn, diễn viên chính, biên kịch…”
“Thế thầy Cù cũng tham dự à?”
Tôn Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ: “Chắc chắn là có mời, nhưng biên kịch Cù chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động vặt vãnh này.”
Lục Văn thở dài đầy tiếc nuối, nếu được đi thảm đỏ cùng Cù Yến Đình thì thích biết bao, nhưng hắn hiểu Cù Yến Đình không thích xã giao, không muốn lấy tâm nguyện của mình ra chèn ép người khác.
Bàn bạc trong phòng làm việc xong, đã sắp đến giờ, Lục Văn tới studio để chụp ảnh tuyên truyền sắp tới, chụp xong phải họp với các ban ngành khác.
Cù Yến Đình đến Phòng làm việc, vào phòng và đóng cửa lại, không bước đến bàn mà cởi áo khoác xong lên giường nằm luôn. Ban sáng cậy mạnh nói không có cảm giác gì, thực tế lái xe vô cùng khó chịu.
Nằm sấp cũng khó chịu, ngực tì lên đệm, đè ép nơi bị mút mát tới nỗi sưng tấy tạo thành những cơn đau dai dẳng, anh trở mình ngồi dậy, tựa vào cột giường trạm trổ mà hãy lúng túng.
Có người gõ cửa, Cù Yến Đình khoanh tay làm bộ đang ấp ủ linh cảm, anh nói: “Vào đi.”
Một tay Vu Nam bưng chén trà, một tay cầm tài liệu, bước vào thấy Cù Yến Đình ngồi cuối giường bèn hỏi han ân cần: “Anh đại, cơ thể anh khó chịu à?”
Thể hiện rõ ràng lắm ư? Cù Yến Đình miết vành tai: “Không, hơi buồn ngủ thôi.”
“Thế để em kéo rèm cho, anh ngủ thêm đi.” Vu Nam đặt đồ xuống: “Anh lại thức trắng đêm sửa kịch bản chứ gì, anh đại, anh phải chú ý sức khỏe vào, anh mà bệnh ra đấy thì chị dâu sẽ xót lắm cho xem.”
Cù Yến Đình nhủ bụng, tôi bị chính chị dâu của cậu làm thành ra thế này đấy. Anh nâng tách trà nóng, nhanh chóng lướt qua chủ đề này và hỏi: “Tài liệu gì thế này?”
Vu Nam trả lời: “Có báo cáo tiến độ của dự án, một vài lời mời sự kiện gần đây, có diễn đàn biên kịch, đêm hội điện ảnh, à có cả Liên hoan phim hay nữa.”
Cù Yến Đình lơ đãng lắng nghe, nhưng vẫn chộp chuẩn: “Liên hoan phim hay?”
“Vâng, đoàn phim chiếu mạng được mời.” Vu Nam biết thái độ của anh dành cho những sự kiện kiểu này, vậy nên cậu đã xếp nó đằng sau những sự kiện khác: “Anh đại, lát nữa em từ chối giúp anh.”
Cù Yến Đình tựa cột giường, hoa văn trạm trổ in hằn lên thái dương, anh đột nhiên nói: “Tạm thời đừng từ chối, để tôi suy nghĩ đã.”
Vu Nam ngạc nhiên, đi xuống nhà làm việc tiếp.
Cù Yến Đình ngồi một mình bên giường, lí do anh không từ chối ngay, không vì gì khác ngoài Lục Văn. Cách trở thân phận và đặc thù công việc, bình thường họ phải cẩn thận và tránh nghi ngờ, hiếm khi được công khai đứng bên nhau.
Huống gì tối qua anh đã dốc hết bầu tâm sự, những đớn đau nhơ nhuốc chôn sâu trong lòng mấy chục năm, nhờ tựa vào lồng ngực Lục Văn mà lúc thốt ra khỏi miệng không hề khó khăn như anh vẫn tưởng.
Cù Yến Đình nghĩ đi nghĩ lại, mở điện thoại lướt lịch sử trò chuyện QQ, câu cuối cùng vẫn là câu “Tiếp tục phấn đấu và tiến bộ” của Ca sĩ nhỏ.
Có lẽ sau khi anh chủ động mở lòng từng chút một thì anh thật sự có thể tiến bộ hơn nhỉ?
Dù cho căng thẳng và bất an thì vẫn có Lục Văn cận kề bên anh, chắc sẽ không khó lắm đâu… Cù Yến Đình như một người mắc chứng sợ độ cao tò mò về cảnh vật dưới sân thượng, đứng trong vùng an toàn giằng co tranh đấu.
Đột nhiên, tiếng thông báo QQ vang lên.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nhà văn, có bận không, nếu rảnh thì nói chuyện tí đi?Cù Yến Đình trả lời đúng sự thật: Không bận.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Chuyện là thế này, dạo gần đây lượng công việc của tôi siêu siêu nhiều, nhiều lúc không xem điện thoại được, chắc sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta trò chuyện đấy. [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Không sao đâu, công việc quan trọng hơn. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Xin lỗi nhé, vậy chúng ta cứ thế đi… Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá. [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Cậu ra bài hát hát mới hả? [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Hề hề, gần gần thế… [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Chúc mừng. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Cảm ơn ha ha, anh khỏe không?Cù Yến Đình đang xoắn xuýt bèn trả lời: Tôi ổn, nhưng đang có chuyện không quyết định được.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu tiện thì cứ nói với tôi này, tôi đang chờ làm tóc nên giờ rảnh lắm.Cù Yến Đình thay đổi thông tin thật, gõ rằng: Có một buổi tiệc quy mô lớn mời tôi tham dự, tôi đang suy nghĩ, tạm thời không quyết định được.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Ôi vãi, anh không từ chối thẳng mà đắn đo suy nghĩ, tiến bộ ghê đấy. [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Tôi đã thổ lộ hết nỗi lòng với người yêu, tôi nghĩ tôi có thể làm tốt hơn nữa. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu anh làm được thì tôi được về hưu trong vinh quang rồi.Cù Yến Đình cười khẽ, đúng thế, anh sẽ không cậy nhờ một tình nguyện viên mãi và người ta cũng sẽ chẳng làm công việc miễn phí suốt. Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh và Ca sĩ nhỏ dần dần ít liên lạc đi, thực ra bây giờ đã có dấu hiệu rồi.
Hai bên đều hiểu điều ấy, im lặng hai phút, Ca sĩ nhỏ xui xẻo hỏi như đang đùa: Chẳng lẽ đến một ngày nào đó chúng ta phải unfriend nhau à?
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Acc clone này lập ra để kết bạn với cậu đấy, nên không cần phải vậy đâu. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Tôi cũng thế, lần đầu tiên tôi làm tình nguyện viên, cảm thấy vô cùng ý nghĩa. Dù một ngày nào đó anh không cần tôi nữa thì tôi cũng sẽ coi anh như một người bạn chưa từng gặp mặt.Cù Yến Đình cảm động nói: Có khi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp mặt nhau theo cách khác.
Ý anh là anh sẽ đi xem concert của đối phương, nhưng mạch suy nghĩ của Ca sĩ nhỏ và anh không cùng một kênh, hắn chả hiểu gì mà cứ vênh váo: Không khả thi lắm đâu, vì tôi là người của công chúng mà.
Cù Yến Đình tin hắn là ca sĩ, nhưng giống như hắn tưởng anh là blogger văn học, anh cũng nghĩ Ca sĩ nhỏ cùng lắm là hát hò trên mạng thôi, anh cười bảo: Nghe giọng điệu của cậu thì cậu nổi tiếng lắm à?
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Anh đừng không tin, tôi thật sự rất hot đấy.Cù Yến Đình lặng lẽ phỉ nhổ, hot được như bạn trai tôi chắc?
Hai người ở bên nhau lâu, quả nhiên sẽ trở nên giống nhau, anh chẳng biết chồi đâu ra cái lòng háo thắng ganh đua, trả lời rằng: Có khi đến lúc gặp nhau tôi còn chả nhận ra cậu ấy chứ.
Lục Văn ngồi trong phòng hóa trang nhuộm tóc, giây phút nhận được hồi âm, lông mày hắn nhăn lại, cách màn hình điện thoại, Nhà văn nhỏ chọc chuẩn vào điểm mẫn cảm của hắn.
Hắn bị tiếp viên hàng không coi nhẹ trên máy bay, bị du khách coi nhẹ ở khu du lịch, nói chuyện cả buổi ở quầy làm việc bệnh viện mà vẫn bị y tá và điều dưỡng coi nhẹ.
Hắn chạy thể dục buổi sáng 8 km bị người qua đường coi nhẹ, khó lắm mới có một ông cụ gọi hắn lại, chẳng chờ hắn sung sướng, ông cụ nhét cho hắn cái bánh kếp trứng, thì ra dây giày bị tuột, nhờ hắn cầm hộ.
Hôm nay cuối cùng cũng hot, Lục Văn nóng lòng gột sạch nỗi đau và sự nhục nhã đã từng, hắn đáp: Không thấy thì không biết thôi, chứ gặp tôi rồi anh sẽ giật bắn cho xem!
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Cậu tự tin gớm. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Anh làm tôi tức ghê! [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Nói đùa thôi, tôi xin lỗi được chưa? [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Muộn rồi, tôi xin thề, nếu anh dám tham dự bữa tiệc thì tôi dám gặp mặt trực tiếp với anh!…
Chúi: “Ca sĩ” và “Nhà văn” sắp gặp nhau =))) Đúng là giật bắn thật. Và chương sau bị em vợ “bắt gian” lần 2 =))))
Preview chương 82:
Anh cầm lòng chẳng đặng, duỗi tay xoa đầu Lục Văn và nói: “Đáng yêu ghê.”
Trong lòng Lục Văn thích chí lắm nhưng ngoài miệng vẫn bảo: “Đáng yêu gì mà đáng yêu, em sắp 30 đến nơi rồi đấy.”
“Tiểu Phong?!”