“Ừ, còn nữa, trên người ta là y phục của nha hoàn, là ta trộm được, không biết là người nào giặt sạch sẽ phơi trên sợi dây không lấy vào, ta liền llén lấy đi, nhưng ta thật sự không cố ý ăn trộm, ta thẳng thắn nói với ngươi, ta sẽ cởi ra ngay giao trả cho ngươi, làm phiền ngươi kêu Cẩn Nhi tỷ tỷ trả về cho nha hoàn kia.”
Đoàn Cẩm Sơ nói xong liền đứng lên lần lượt cởi ra ba lớp quần áo phía ngoài, lộ ra bên trong là y phục màu lam của thái giám, đem quần áo xếp gọn đặt lên bàn, sau đó sợ hãi đứng ở nơi đó nhìn Sở Vân Hách, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Mới vừa ngủ dậy liền đi trộm y phục sao?” Ánh mắt sắc bén của Sở Vân Hách bắn qua, khóe môi nâng lên một lời châm biếm.
“Không phải vậy!”
Đoàn Cẩm Sơ lập tức biện hộ: “Ta không nghĩ sẽ đi ăn trộm, bụng của ta thật đói, nên định đi ra ngoài dạo, sau đó tình cờ thấy được y phục của nha hoàn phơi trên sợi dây, lúc này mới nghĩ đến điểm quan trọng, ai ngờ mắt bọn thủ vệ tinh vô cùng, may nhờ Tiểu Xuyên Tử nghĩa khí giúp ta, nếu không ta cũng chưa gặp được ngươi! Dù sao, ta không phải là ăn trộm, chút khí tiết này ta còn có!”
“Tiểu Xuyên Tử?” Sở Vân Hách lạnh lùng cười một tiếng, gương mặt tuấn tú trở nên lo lắng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, đôi mắt trong suốt nhưng đầy vẻ thâm sâu u ám, nhất thời cũng không biết mình đang tức giận hay là ghen tỵ với hắn, trong lòng giống như lửa đốt, giọng hung ác nói: “Dám làm ra chuyện này, bổn vương nên đánh hắn một trận!”
“Không được!”
Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi, chạy vội mấy bước tới bên giường, vội vàng nói: “Ngươi không được trách phạt Tiểu Xuyên Tử, là ta cầu xin hắn, hắn chỉ là có lòng tốt giúp ta, van cầu ngươi không nên, ngươi muốn trách phạt thì tốt nhất là trách phạt ta, là ta đáng chết, là ta không nên hại hắn, ngươi……”
Đối lại với đôi mắt băng lãnh của hắn, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi mất hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên, tay hắn mạnh mẽ nâng nàng trên cánh tay, hơi chút dùng sức, nàng lần nữa nhào vào trong ngực hắn, nhưng lần này hắn không hôn nàng, chỉ là ôm nàng, đem cằm dưới chống đỡ trên vai nàng, lẩm bẩm hỏi nàng, “Ngươi chỉ nhớ quan tâm đến người khác, có từng để ý đến ta không?”
“Ta…..” Trong cổ họng Đoàn Cẩm Sơ giống như bị vật gì chặn lại, nghẹn ngào, trong lòng đau xót khôn cùng, giống như thủy triều vỡ bờ tràn ra, bọn họ rõ ràng để ý lẫn nhau, lại…… Trong khoảnh khắc, nước mắt lại rơi đầy mặt…… Hít sâu một hơi, nàng ngập ngừng nói nhỏ: “Buông ta ra! Ngươi đường đường là nam nhân, là vương gia, không thể như vậy…..”
Nàng vừa động, hắn lập tức ôm nàng chặt hơn, giống như sợ không thấy nàng nữa, nàng kinh hãi dùng sức giằng co, đôi tay nắm chặt lấy vai hắn đẩy ra, hắn nổi giận, càng không cho nàng thêm một tia khe hở, ôm chặt đến nỗi cơ hồ ngực nàng hít thở không thông, “Thả ra, buông ta ra!” Trong lúc giãy dụa khó khăn, nàng lung tung chụp vào cánh tay hắn mà không biết, trong lúc vô ý chộp vào chỗ hắn bị thương, hắn thét lớn một tiếng, lập tức buông lỏng nàng ra!
Trên ống tay áo trắng tinh, mơ hồ có điểm đỏ rỉ ra, vả lại càng thấm càng nhiều, Sở Vân Hách chau mày, nhanh chóng lấy tay đè lại, làm mặt lạnh nói: “Đi ra ngoài! Lập tức cút ra ngoài!”
Đoàn Cẩm Sơ ngã ngồi ở bên giường, giương mắt nhìn cánh tay trái của hắn, môi hồng run rẩy, không để ý tới lời của hắn, thất kinh hỏi: “Đây là cái gì? Tại sao…… Tại sao lại chảy máu như vậy?”
“Cái gì cũng không phải! Tiểu Sơ Tử, ngươi lập tức cút cho Bổn vương! Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi thêm một chút nào nữa!” Sở Vân Hách nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ băng hàn không một chút tình cảm.
“Ngươi bị thương! Ngày hôm qua ngươi cứu ta nên bị trúng tên trên cánh tay, phải không?” Đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ ngập nước nhìn chằm chằm vào hắn, giọng đột nhiên bén nhọn gầm nhẹ.
“Đông đông ——”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cẩn Nhi, “Bẩm chủ tử, Ngọc Ngân cô nương đến!”
Ánh mắt Sở Vân Hách nhìn về phía bình phong, mày cau chặt lại, suy nghĩ một chút sau đó lạnh giọng nói: “Hôm nay bản vương mệt mỏi, kêu Ngọc Ngân đi về trước, các ngươi cũng không cần hầu hạ, đều lui ra đi!”
“Dạ, chủ tử, nô tỳ cáo lui!”