” Hahah nhớ cả”
” Không, nhớ một thôi gì mà lăng nhăng vậy, bao sao đau đầu suy nghĩ nên yêu ai mới mất ngủ chứ gì”
” Haizz”
” Thôi ngủ đi, em sẽ hát ru anh ngủ nha, nhắm mắt lại đi, thức khuya thế không tốt cho sức khỏe đâu, mai anh còn đi học đúng không?”
” Nhưng anh không ngủ được”
” Bảo nhắm mắt lại thì cứ nhắm mặt lại, em sẽ ru anh ngủ, tới khi nào anh ngủ thì em tắt máy “
” Oke”
Nói xong thì nó hát, mấy bài hát cute thì sao người ta ngủ được, hát hết bài này sang bài kia, cứ xong một bài thì lại hỏi anh ngủ chưa, và anh vẫn chưa ngủ
” Cute vậy ai nỡ ngủ đây?”
” Thế thôi kệ anh, em đi đưa Coco đi khám định kì rồi đi học đây, lo mà ngủ đi”
” Hic hic anh không muốn”
” Kệ anh, em mệt mỏi với anh thực sự”
” Huhu không đâu, anh không ngủ được”
” Ủa anh học cái kiều nhõng nhẽo ấy ở đây vậy?”
” Của em đó, thôi anh không ngủ nữa dậy đi làm việc vậy”
” Đồ điên nhầm đồ đáng yêu hí hí thôi em đi đây nha, baibai ngủ được thì ngủ không ngủ được thì dậy làm việc giúp ích cho đất nước cũng không sao, em đi học”
Chẳng kịp để Duy Dương nói thêm gì nó đã tắt máy để kịp giờ đi học, tính up ảnh xong thì đi mà cuối cùng nói chuyện thêm mất mười mấy phút nữa, đến là chán vội vàng đi thay đồ để đưa coco đi khám và còn đi học nữa.
Tính ra thì đã đủ 2 năm kể từ ngày Duy Dương bay qua Mĩ thế mà vẫn chưa thấy anh về, Hà Đan gào lên, có khi nào anh có người yêu bên đấy rồi không muốn về nữa không. Duy Dương chỉ biết cười và bảo anh sắp về rồi, nói thế thì nó cũng chịu rồi. Nếu không thích về thì thôi, nó đã trêu anh là nếu quá 2 năm mà anh không về nó nhất định sẽ cua một anh khác đẹp trai cho anh tức, gì chứ nó mà cua chắc chắn sẽ được, tầm anh mà nó còn cua được nữa là, trình độ thathinh của nó khá lắm luôn, nhưng mà thôi như thế lại mang tiếng lắm luôn, lại mang tiếng là người yêu đi du học 2 năm mà bị cắm sừng, nó đã tưởng tượng ra lúc đấy Duy Dương sẽ như nào hé hé nhưng mà… có khi nó mới là cái người bị cắm sừng thì đúng hơn á.
Đi học cả ngày mệt mỏi cực kì, tối cũng phải đi học ca sau ở trung tâm ngoại ngữ tới hơn 9 giờ tối mới về, hình như Quỳnh với Trung Kiên lại rủ nhau đi xem phim rồi, hừmm không biết nó có mang theo chìa khóa không nữa
Đang vừa đi vừa ấn điện thoại nhắn tin với Duy Dương, xong chưa thấy anh rep thì đi lướt xem lịch trình ngày mai,
lâu nay nó rất là hay quên lịch nên cứ phải ghi nhớ nhắc nhở.
Bỗng có một bàn tay bịt miệng và kéo nó đi, nó không kịp ú ớ gì cả, vùng vẫy như không được, nó đang nghĩ đến nhưng thứ tồi tệ nhất sẽ đến tiếp theo, đã nghĩ đến những khả năng xấu nhất, nó bị kéo đến khu hẽm tối tăm ngay bên đường, không biết ai đó ép nó vào tường và giữ chặt hai tay làm nó chẳng thể nào cử động được, vốn dĩ là nó rất sợ, thực sự rất sợ nên chẳng thể nào mà nghĩ ra cái gì đấy chỉ biết vùng vẫy
Rồi rồi… cảm thấy có gì đấy mềm mềm chạm lên môi mình, nó hiện tại không chút tỉnh táo, nó đơ người mất một
lúc, nước mắt bắt đầu rơi, nó rất sợ, nụ hôn đầu đáng nhẽ phải để cho người yêu chứ, sao lại là tên nào đó biến thái này, cứ như có một tia điện vừa xoẹt qua vậy, nó run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì và cũng ko phản xạ được gì môi cứng đơ cứ để mặc cho làn môi anh lướt nhẹ trên môi nó.
Có một linh cảm gì đấy không đúng, khi mà nó thấy mùi hương quen thuộc, sao trong đầu nó lại có thể nghĩ đến Duy Dương, nhưng rõ là anh đang bên Mỹ cơ mà nhưng nó vẫn rất hy vọng
– Sao em không phản kháng?
Lúc này nó mới vỡ òa,rõ là nó linh cảm không hề sai mà
– Em khóc đấy à? Ơ anh cứ nghĩ là em sẽ nhận ra anh ngay từ đầu chứ?
Hà Đan vẫn òa khóc, quả thực vừa rồi rất sợ, sợ đó không phải là anh
– Sao anh lại làm thế với em? Anh có biết là em sợ lắm không hả? Cái đồ…..
Chưa kịp nói thêm thì lại bị khóa môi
Aww sao mới 2 năm không gặp anh lại trở nên biến thái như thế, ở đâu ra cái kiểu chưa xin phép đã tự tiện hôn người ta thế này hả? Đâu ra cái kiểu gặp mặt bằng cách gây sự chú ý quá đáng quá thể thế này chứ
– Ai cho anh hôn em mà chưa xin phép
– Hả? Anh thích có được không?
– Em ghét anh
Nói rồi nó vùng tay anh ra để đi ra ngoài, rõ là nụ hôn đầu của nó, dù sao cũng phải để nó cảm nhận trong hạnh phúc chứ ai lại lo sợ như thế không, nhưng đúng là may thực sự, vì đó là Duy Dương chứ không phải tên biến thái nào khác, đúng là mặc dù anh biến thái thật nhưng mà còn đỡ
– Ơ… em giận à_ Duy Dương chạy theo kéo tay nó
– Chứ còn sao nữa, sao anh lừa em?
– Anh muốn tạo bất ngờ cho em thôi mà_ Duy Dương cầm tay nó chớp chớp mắt
– Nhưng mà em không bất ngờ, anh cóbiết là em rất sợ không?
– Hic… anh xin lỗi
Duy Dương nhéo má nó
Nó liếc nhìn anh cái, đúng là sau hai năm càng ngày càng men, cao và đẹp trai hơn bao nhiêu, đúng là điện thoại
xịn nhất mới ra anh đang dùng cũng không chụp hết được vẻ đẹp của anh, nên nó thấy anh ngoài đời vẫn cứ là đẹp trai nhất.
– Tạm thời tha lỗi cho anh đấy
Duy Dương cười xoa xoa đầu nó
– Anh muốn ôm em quá_ Anh dang tay chờ cái ôm từ nó
– Thôi đi, em phải về đi tắm, học cả ngày mệt thực sự
– Anh từ sân bay về đã tới gặp em, lẽ nào em cứ hắt hủi anh vậy
Nó chống tay nhìn Duy Dương, suy nghĩ một hồi xong chạy lại ôm anh một cái
– Nghe nói qua đấy anh vẫn tập gym và đã có 6 múi, hí hí em cũng muốn xem
Haizz nó lại bắt đầu giở cái kiểu biến thái ấy ra rồi, hic nhưng mà thay vì cứ xem mấy anh đẹp trai trên mạng khoe múi, tại sao không xem ngừi iu, dù sao ngừi iu của nó cũng là cực phẩm mà ta
– Em thích xem nude anh còn có thể chẳng là_ Duy Dương cười trêu nó
Nó đẩy anh ra rồi lườm cho một cái, bộ qua đấy thì sẽ trở nên biến thái sao? Thật sự, anh đang rất biến thái rồi
đấy
– Hừ anh đền lại nụ hôn đầu cho em
– Anh đền cả tấm thân vàng ngọc này
cho em này
Hà Đan chỉ biết thở dài, đúng là thời gian làm con người ta thay đổi mà, thay đổi theo chiều hướng biến thái dần đi và mất liêm sỉ dần đều. Ngày trước Duy Dương đâu có như thế này đâu.