Lý Dung nhìn thấy Bùi Văn Tuyên không khỏi mỉm cười, nàng bước đến trước mặt hắn, nâng tay khẽ vỗ vai Bùi Văn Tuyên, khích lệ nói, “Làm tốt lắm”
Bùi Văn Tuyên có chút mờ mịt, hắn dè dặt hỏi, “Điện hạ nói làm tốt lắm là muốn chỉ…”
“Chuyện ngươi làm ở hẻm núi Hồ Điệp, ta biết rồi”
Nghe được lời này, trái tim của Bùi Văn Tuyên chợt chấn động. Hắn không ngờ Lý Dung lại quan tâm mình đến vậy, ngay cả chi tiết nhỏ nhặt này cũng đi tìm hiểu. Bùi Văn Tuyên không kiềm được nói, “Nếu Điện hạ đã biết, vậy ngày mai…”, giọng hắn mang theo chút bất an, “Điện hạ vẫn sẽ đi, đúng không?”
“Tốn nhiều tâm huyết như vậy, sao ta có thể không đi?”
Lý Dung bật cười, “Ngươi cứ làm theo cách của ngươi, chỉ là, nhớ làm tốt một chút”
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên nhất thời ngẩn người, trái tim hắn nhảy lên dữ dội. Hắn nhìn theo Lý Dung đặt hai tay sau lưng đi ở phía trước, mấy lần mấp máy môi muốn nói gì đó lại cảm thấy sẽ mạo phạm nàng.
Nếu Lý Dung đã biết hắn làm gì ở hẻm núi Hồ Điệp, với trí thông minh của nàng, đương nhiên cũng sẽ hiểu tâm tư của hắn. Nàng còn cho phép hắn như vậy, phải chăng đó có nghĩa là… một dạng hồi đáp khác?
Bùi Văn Tuyên không dám nghĩ nhiều vì hắn sợ một khi nghĩ nhiều sẽ không ngăn được nói nhiều. Mà hắn vốn đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi điều muốn nói đều phải đợi đến ngày mai. Chính vì thế, Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười trịnh trọng đáp, “Xin Điện hạ yên tâm, ta sẽ an bài ổn thỏa”
Lý Dung khẽ gật đầu, vui vẻ nói, “Được rồi, ăn cơm thôi”
Buổi tối hôm đó Lý Dung cực kì hào hứng, Bùi Văn Tuyên thấy nàng như vậy, trong lòng lại có chút bất an.
Hắn nghĩ, Lý Dung hẳn rất mong chờ biểu hiện ngày mai của hắn. Nếu hắn làm không tốt, phải chăng sẽ khiến nàng thất vọng?
Hắn hiểu rõ tính cách của Lý Dung, lòng đề phòng của nàng rất nặng, ắt hẳn sẽ không vì hắn tỏ tình một lần mà buông lỏng. Nhưng nàng dường như rất trông đợi ngày mai, có lẽ đang mong chờ hắn sẽ làm gì đó cho mình.
Tiểu cô nương luôn sẽ có vài phần hư vinh, muốn nhận được sự ân cần và săn sóc khác với mọi người. Nhưng nào có trường hợp gì mà Lý Dung chưa từng thấy qua, Bùi Văn Tuyên nhất thời không dám xác định, mình có thể cho được thứ mà nàng mong đợi không.
Bùi Văn Tuyên cứ mãi nghĩ đến chuyện ngày mai, cả đêm đều không chợp mắt, cứ thế trằn trọc. Nhưng vì sợ làm phiền đến Lý Dung, hắn chỉ thầm mô phỏng trong đầu hết lần này đến lần khác nên nói những câu gì, nên làm những chuyện gì, thậm chí từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua…
Sau khi hắn xác nhận xong hết một lượt, trời đã gần sáng.
Hai người đều cố ý xin nghỉ, Lý Dung vẫn nằm ngủ nướng trên giường, Bùi Văn Tuyên lại sớm ngồi dậy đi sang phòng bên cạnh, sau khi tắm rửa xong, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, hắn đã trước một bước ra khỏi thành.
Lý Dung ngủ rất trầm, đợi đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Nàng vừa ngáp vừa ngồi dậy, Tịnh Lan bước vào hầu hạ nàng, Lý Dung không khỏi hỏi, “Phò mã đâu? Sao không thấy chàng đâu hết vậy?”
“Từ sáng sớm Phò mã đã ra khỏi thành rồi ạ”
Tịnh Lan cười nói, “Ngài ấy có nhắn lại, nói rằng muốn đến hẻm núi Hồ Điệp trước để đợi Điện hạ”
“Chàng mang theo bao nhiêu người?”
Nghe vậy, Lý Dung trước hết vẫn là lo lắng cho an nguy của Bùi Văn Tuyên, Tịnh Lan biết suy nghĩ của nàng, cười đáp, “Phò mã mang hết toàn bộ ám vệ tinh nhuệ của mình đi ạ. Điện hạ cứ yên tâm, Phò mã đã an bài hết thảy rồi”
“Vậy thì tốt”
Lý Dung nghe bảo Bùi Văn Tuyên mang hết nhóm tinh nhuệ theo liền cảm thấy yên tâm, trong lòng cũng hơn tám phần chắc chắn, rằng hắn làm vậy là vì có tính toán riêng.
Tịnh Lan hầu nàng mặc quần áo, đến nhà ăn ăn cháo xong, Lý Dung đã được Tịnh Mai dìu ra xe ngựa, một đường xuất phát ra khỏi kinh thành.
Lý Dung mang theo rất nhiều người, đoàn người nhìn vô cùng hùng dũng, oai nghiêm. Tịnh Mai và Tịnh Lan ngồi chung xe với Lý Dung, Tịnh Mai không kiềm được hỏi, “Điện hạ, Người mang theo nhiều hạ nhân thế này, ai còn dám đến gần Người nữa?”
Lý Dung đang uống trà nghe nàng nói vậy liền cười như không cười, ngẩng đầu nhìn nàng nói, “Ngươi đấy, vẫn còn nhỏ lắm. Nếu ta chẳng mang ai theo, sợ rằng người ta mới không dám đến gần”
“Dạ?”, Tịnh Mai có chút mờ mịt, “Nô tỳ không hiểu ý của Điện hạ là gì”
Lý Dung bật cười, ngồi trên xe cũng nhàm chán nên nàng đã kiên nhẫn giải thích cho Tịnh Mai, “Ta thân là Công chúa, hiện tại vào giai đoạn mấu chốt của vụ án còn giống trống khua chiêng mang hạ nhân ra khỏi thành, nếu không tăng cường đội quân bảo vệ, ta ắt hẳn phải có kế hoạch phòng ngừa. So với việc phô bày khí thế bên ngoài thế này thì những tên sát thủ càng lo sợ việc ta âm thầm sắp xếp trong tối hơn. Vì quân sĩ nhiều là nhiều thật, nhưng cũng đồng nghĩa mức độ nguy hiểm đã hiện ra trước mắt, bọn chúng có năng lực ra tay không, vừa nhìn liền biết”
“Nếu bọn chúng thấy Điện hạ đã tăng cường phòng bị, không ra tay nữa thì sao ạ?”
Tịnh Mai có chút khó hiểu hỏi, Lý Dung dùng quạt gõ lên đầu nàng ta một cái, dùng giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói, “Ta đương nhiên sẽ nhận được tin tức mới phòng bị thế này, ngươi yên tâm đi”
Ánh mắt Lý Dung mang theo vài phần băng lạnh, “Trần Quảng là con cháu độc nhất của Trần gia, dù lão phu nhân có phải liều mạng cũng quyết cứu được gã. Có người nguyện ý làm đao, người muốn xuống tay sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
“Vừa hay một lưới tóm trọn”, Lý Dung mỉm cười, “Bọn chúng suốt ngày muốn giết gà dọa khỉ cho Phụ hoàng và ta xem. Chúng nghĩ ta rất thiện lương sao, chẳng thể làm gì chúng”
Nghe vậy, Tịnh Mai không khỏi nhìn về phía Tịnh Lan. Thật ra nàng ta nghe không hiểu lắm, lại như có chút hiểu rồi.
Tịnh Lan rót trà cho Lý Dung, nhẹ giọng nói, “Điện hạ nói phải”
Trong khi Lý Dung trò chuyện với Tịnh Mai, Tịnh Lan trên xe thì tại hẻm núi Hồ Điệp, Bùi Văn Tuyên đang bận bịu, xoay mòng mòng như con thoi suốt cả buổi sáng.
Từng bồn hoa thược dược nở rộ được đưa vào trong hẻm núi, Bùi Văn Tuyên chỉ tay ra lệnh cho người sắp xếp chúng vào đúng vị trí, khiến cả hẻm núi biến thành một biển hoa.
“Công tử!”, Đồng Nghiệp đi dọc theo lối đi nhỏ đến bên cạnh Bùi Văn Tuyên đang đứng trong biển hoa, vô cùng vui sướng nói, “Điện hạ đã đến rồi ạ”
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên mím môi cười, cúi đầu nói, “Vậy ta có thể bắt đầu hâm nóng rượu được rồi, để khi Điện hạ đến vừa hay có rượu nóng uống”
Dứt lời, Bùi Văn Tuyên liền bảo người dọn chiếc bàn dài mà hắn đã lắp sẵn đến phía trước bếp lò nhỏ dùng để hâm rượu, sau đó bắt đầu hâm nóng một bình rượu hoa đào.
Đợi đến khi nhóm lửa, đặt rượu lên xong, Bùi Văn Tuyên liền ngồi quỳ trước bàn dài, nâng tay vuốt ve chiếc đàn cổ đặt bên trên.
Đã khá nhiều năm rồi, hắn không chạm qua đàn.
Trước đây, Lý Dung thích nghe hắn đánh đàn, vì thế lúc nào sau khi hạ triều, hắn đều đàn cho nàng nghe. Cô nương ấy sẽ nằm bò một bên bàn, lặng lẽ ngắm nhìn hắn, đợi đến khi đánh xong một khúc, nàng sẽ mỉm cười, vui vẻ nói, “Bùi Văn Tuyên, chàng thật sự đẹp lắm”
Bản thân hắn cũng chẳng biết, con người này rốt cuộc thích nghe đàn hay đơn thuần chỉ thỉ thích dáng vẻ tươi đẹp của hắn khi đánh đàn nữa. Nhưng mọi thứ đều không quan trọng, nàng thấy thích, thế đã đủ rồi.
Bùi Văn Tuyên nâng tay nhẹ nhàng khẩy một dây đàn, đúng lúc này, xe ngựa của Lý Dung cũng đã ra khỏi kinh thành, càng ngày càng cách xa Hoa Kinh.
Khi thấy đoàn người đã gần đến hẻm núi Hồ Điệp, một cơn mưa tên đột nhiên bay xuống, cắm chặt vào thùng xe Lý Dung.
Bên ngoài, tiếng người ngựa nhốn nháo cùng tiếng chém giết bất ngờ hòa làm một.
Thần sắc Lý Dung vẫn vô cùng trấn định, nàng ngồi bên trong xe, lạnh giọng nhắc nhở người bên cạnh.
“Đến rồi”