Không chỉ có bọn họ, người trước đây từng theo đuổi Sầm Mịch Tuyền cũng chuyển sang nghe ngóng tin tức về Lê Tô Tô.
Sầm Mịch Tuyền tức giận đến nghiến răng.
Thế nhưng nàng không có biện pháp gì, ngay từ khi sinh ra, Lê Tô Tô so với nàng ta còn cao quý hơn. Có cha đứng đầu Tiên giới thì cái thai còn là linh thai.
Sầm Mịch Tuyền chỉ có thể an ủi mình, thân phận cao quý thì tính làm gì, tu tiên giới quan trọng là thực lực, Lê Tô Tô nếu như không có tông môn phù hộ, không chừng liền bị người ta bắt đi làm lô đỉnh! Vừa nghĩ như thế, nội tâm nàng cũng thư thản chút.
Lại nói đến Tàng Hải bên kia, Tàng Hải cũng rất khó hiểu.
“Tiểu sư đệ, đệ làm sao mà không đánh Xích Tiêu tông cô nương kia mà nàng vẫn bay ra ngoài võ đài?”
Đạm Đài Tẫn lau sạch kiếm của mình, nói: “Ngoài ý muốn, vị sư tỷ kia còn chưa chuẩn bị xong.”
“Tiểu sư đệ vận khí quả là không tồi.”
Đạm Đài Tẫn cười cười.
Đạm Đài Tẫn mỗi ngày tỷ thí xong sẽ liền trở về hậu viện Hành Dương tông, xưa nay không đi ra ngoài, Tàng Hải thấy hắn “không thích chung sống” như vây, nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu sư đệ, đệ năm nay mới bây nhiêu lớn, ngày thường đi ra ngoài dạo một chút, quen biết các đệ tử cùng thế hệ một chút, kết một mối thiện duyên càng tốt. Đệ mấy ngày nay biểu hiện phi phàm, rất nhiều đạo hữu muốn làm quen với đệ, đệ lại mỗi ngày về đây lau kiếm làm cái gì?”
Thấy Đạm Đài Tẫn không tiếp lời, Tàng Hải tự nhiên nhớ tới cái gì, cười hắc hắc.
“Sư huynh ở độ tuổi này của đệ đã từng trải, sư huynh hỏi một chút, có phải trong lòng đệ đã ngưỡng mộ vị nữ tử nào rồi không?”
Đạm Đài Tẫn xoa kiếm chầm chậm, lãnh đạm nói: “Không có.”
Tàng Hải không nhận ra được tâm tình của hắn, nói tiếp: “Không có sao, vậy đệ thấy tiểu cô nương hôm nay so tài cùng đệ thế nào? Người ta thế nhưng lại là con gái ruột của tông môn lớn thứ hai Xích Tiêu tông. Dáng dấp theo sư huynh thấy thì rất xinh đẹp, đệ lại không biết thương hoa tiếc ngọc, ra tay đánh người ta nhẫn tâm.”
“Còn có còn có, sư huynh hôm nay ở tiền viện uống rượu nghe nói, Hành Dương tông chưởng môn cũng có một nữ nhi, nghe nói tiểu cô nương này dung nhan tuyệt sắc, diễm lệ tam giới, đẹp đến mức không gì sánh được. Chỉ là trừ người của Hành Dương tông, không ai thấy được nàng ngoài đời. Hay chúng ta lần sau đi dạo Trường Trạch sơn, không chừng tốt số mà đụng phải nàng ấy?”
Biểu hiện của Đạm Đài Tẫn một mực không có chút thay đổi, mặc kệ cho Tàng Hải có nhắc đến Sầm Mịch Tuyền hay là Lê Tô Tô, thần sắc hắn bấn không có bất kỳ biến chuyển nào.
Tàng Hải nhìn qua, hắn mới lộ chút nụ cười ngại ngùng.
“Sư huynh, trời sắp muộn rồi, huynh về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy được rồi, ta đi xem các sư đệ bị thương một chút vậy.”
Tàng Hải gật gù đắc ý.
Đạm Đài Tẫn gối lên tay mình, cái gì mà con gái của Xích Tiêu Tông, Trường Trạch sơn tiên tử, hắn lạnh lùng cắn cổ tay mình, mạnh đến chảy máu.
Hắn chỉ cần đèn An Hồn.
Nhất định phải là đèn An Hồn!
*
Cuộc thi kết thúc, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, người thắng cuộc sau cùng lại là đệ tử của Tiêu Dao tông.
Chuyện này trở thành đề tài của mọi câu chuyện ở tam giới. Tiêu Dao tông củi mục môn phái rồi sẽ gϊếŧ chết một nhân tài.
Diêu Quang nói: “Vậy mà lại là người của Tiêu Dao tông, mấy ngàn năm đây là lần đầu tiên, thật sự kinh ngạc. Đáng tiếc chúng ta đều không đi xem trận so tài đó, nghe nói người đó biểu hiện kinh tài tuyệt diễm, không kém Công Dã Sư Huynh chút nào.”
Diêu Quang giọng nói mang vẻ thán phuc, Tô Tô kinh ngạc nghĩ, người mà có thể khiến Diêu Quang nói kinh tài tuyệt diễm, nhất định rất lợi hại.
Tô Tô nói: “Mặc kệ ai thắng, mấy ngày nay thật là náo nhiệt.”
Diêu Quan điểm điểm trán nàng: “Bế quan ra một cái là muội thích nơi náo nhiệt rồi, trước kia không phải là thích ở Trường Trạch sơn sao?”
Tô Tô che chu sa ở mi tâm, lộ ra đôi mắt linh động.
“Muội chỉ là, có chút muốn gặp gỡ mọi người.”
“Sư đệ muội tới kìa.” Diêu Quang nói.
Tô Tô quay đầu, quả nhiên trông thấy Nguyệt Phù Nhai.
Nguyệt Phù Nhai ôm quyền: “Diêu Quang sư tỷ, sư tỷ. Sau khi kết thúc trận đấu, sư tôn cùng các trưởng lão có lời muốn nói, cũng muốn đem đèn An Hồn trao cho đệ tử thắng trận, sư tỷ cần phải đến đó.”
Tô Tô đã nghe Diêu Quang nói về nam đệ tử của Tiêu Dao tông vô cùng lợi hại, nàng trong lòng có chút hiếu kỳ, vội vã đến xem.
“Được.”
Họ tiến về Hành Dương tông sơn thiết yến.
Diêu quang đi ở phía trước, Nguyệt Phù Nhai theo sau Diêu Quang mấy bước, đi cạnh Tô Tô, thần sắc nghiêm nghị thấp giọng hỏi: “Thật có lỗi, sư tỷ, không để thắng được đèn An Hồn.”
Hắn cúi đầu nhìn giày mình, đường đường là tiểu sư đệ của chính phái, trên mặt lại mang vẻ xấu hổ.
Tô Tô cũng bắt chước hắn, thấp giọng nói: “Ta không muốn đèn An Hồn làm cái gì, ngược lại nếu linh kiếm của đệ bị phá hủy, Phù Nhai, sư tỷ ta có thể giúp đệ tìm thêm một vũ khí nữa. Đại sư huynh có Phần Thiên tiên kiếm, đệ không thể cái gì cũng không có được.”
Nguyệt Phù Nhai ngẩng đầu, trông thấy một ánh mắt thật lòng quan tâm.
Đôi mắt trong vắt phản chiếu hình ảnh của hắn.
Trong ánh mắt của nàng, sắc mặt của Nguyệt Phù Nhai trở nên căng thẳng, vội vàng đi lên phía trước: “Không, không cần đâu, đệ dùng linh kiếm là tốt rồi.”
Tô Tô nhìn hắn, Phù Nhai bị gì mà chạy trối chết như thế? Trước kia lúc hắn dùng chiêu với mình, không thèm để ý nàng là sư tỷ, nửa chút cũng không khách khí.
*
Hành Dương tông ngồi ở giữa, Tàng Hải từ bên hông lấy ra một viên Tụ Ảnh châu.
Hắn cười khờ nói: “Sư đệ, một hồi nữa trưởng lão Hành Dương tông đem đèn An Hồn đến trao cho đệ, sư huynh sẽ dùng Tụ Ảnh châu này để lưu lại, trở về đem cho sư phụ cũng các đệ tử xem, Tiêu Dao tông ta cũng có một ngày được nở mặt nở mày.”
Đạm Đài Tẫn nhìn chiếc chén trong tay, không mặt không nhạt lên tiếng.
Không ít đệ tử đều đang nhìn Đạm Đài Tẫn, Tiêu Dao tông khó có thể đào tạo ra một thiên tài như vậy, huống chi còn là một người kinh tài tuyệt diễm, chỉ riêng việc hắn có lôi linh căn cũng đủ làm người khác phải chú ý.
Bởi vì nghe lời Tàng Hải, Đạm Đài Tẫn mấy ngày nay thi đấu nương tay rất nhiều, không tiếp tục dùng mấy chiêu đánh bại đối thủ ngay.
Từng tiên tông trưởng lão cùng đệ tử thứ tự nhập tọa.
Yến tiệc không thể yên tĩnh, sau một khắc, cửa vào yến hội tràn ngập tiếng nói cười.
Đệ tử đang đứng tại cửa ra vào Hành Dương tông không biết gặp được ai mà toàn bộ chen chúc đi lên, hoàng toàn không phải bộ dáng vừa mới tiếp đãi các đại tiên tông, trên mặt ai ai cũng có nụ cười xán lạn.
Dưới thềm đá các tiểu đệ tử tránh đường, tất cả mọi người trong yến tiệc đều biết được gì đó, cùng hường về lối vào nguy nga kia.
Chỉ thấy bên trên tiên kiếm nhảy xuống một thiếu nữ, thiếu nữ vạt áo màu trắng có thêu chỉ linh lung xinh đẹp, có tua rua màu sắc, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Nàng lấy khăn mạng màu trắng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong vắt, giữa lông mày có một chút chu sa.
Khăn mạng che mặt khiến cho dung nhan của nàng trở nên mơ hồ.
Bên tai Đạm Đài Tẫn có người thấp giọng bàn tán.
“Là nữ nhi của Cù Huyền Tử tiên tôn, Dục Linh tiểu tiên tử.”
“Nàng là ai?”
Có người nói: “Lê Tô Tô.”
Đạm Đài Tẫn uống cạn rượu trong chén, không hề ngẩng đầu. Chẳng qua chỉ là một thiếu nữ xuất thân lạ lẫm, ngây thơ, yêu ớt, không rành thế sự.
Tàng Hải thở dài: “Bảo bối của Cừ Huyền Tử tiên tôn này thật bí ẩn, cơ hồ tất cả tiên môn đều biết đến sự tồn tại của nàng, nhưng lại ít có ai từng nhìn thấy nàng. Cù Huyền Tử cùng đám đồng môn Hành Dương Tông bảo vệ nàng ấy vô cùng tốt.”
Nàng khắc với các đệ tử tu hành gian khổ, thân phận như trân như bảo, tư chất xuất sắc, phụ thân là Tiên giới khôi thủ, thật khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Chí ít Tàng Hải rất là ghen tỵ, Hành Dương tông là đệ nhất tiên tông, không giống Tiêu Dao tông bọn họ, nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến nỗi không phát nổi cho đệ tử bội kiếm. Hắn lúc trước cũng chỉ dám cùng các sự đệ ba hoa, giờ đây biết rõ thân phận giữa bọn họ thật khác biệt.
Nữ đệ tử dạng này, phần lớn đều xem thường Tiêu Dao tông, cho rằng bọn họ tu vị thấp, bại hoại.
Tô Tô cùng Diêu Quang, Nguyệt Phù Nhai cùng nhau tiến vào, nàng đang muốn đi đến bên cạnh Cù Huyền Tử, phân tâm một chút, chuyển mắt trông thấy ngồi ở giữa Tiêu Dao tông là một huyền y thần sắc lãnh đạm.
Con ngươi nàng co lại, nụ cười tươi đẹp trong mắt nàng biến mất.
Người kia dường như cảm nhận được, tay nắm chặt chén dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, giống như đã trải qua năm trăm năm vậy.
Nhân gian khó mà quên được quá khứ, hắn hiện tại đang ở trước mắt Tô Tô.
Móng tay Tô Tô cơ hồ đâm vào lòng bàn tay, nhìn người trước mắt.
Làm sao lại như vậy? Là hắn.