“Đừng ngại, cũng đừng từ chối. Cứ xem đây là một món quà nhỏ của bạn bè cô gửi đến bác thôi”
Dừng một chút như sợ cô vẫn lấy cớ từ chối mình anh liền kiếm cớ hù doạ cô.
“Nếu cô vẫn từ chối, tôi sẽ huỷ bỏ hợp tác của chúng ta, cũng sẽ không giúp cô tìm hiểu về thời trang”
Nghe vậy cô cũng không biết làm sao cho đúng, suy nghĩ một lúc thấy không thể nào từ chối được nên cô cũng đành gật đầu chấp thuận.
Sau khi tính tiền Minh Viễn đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán các loại đồng hồ. Ở đây là một nơi tập chung rất nhiều các nhãn hiệu nổi tiếng nên cũng thật khó để lựa chọn được cái đẹp nhất. Ngắm nhìn một lúc lâu, vì ngại làm phiền thời gian của Minh Viễn nên Lạc Ân Nghiên chọn đại một kiểu dáng giản dị, tuy không nổi bật lắm nhưng cũng không có nghĩa là nó không đẹp. Cô nghĩ rằng cha sẽ rất thích món quà này.
Lúc ra quầy thanh toán, cô ngỏ lời mình sẽ trả tiền nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Minh Viễn quay qua lườm nột cái sắc lẹm, thấy xong cô cũng câm nín không dám hé miệng.
Ra bên ngoài anh nhìn qua đồng hồ thấy còn 2 tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh. Không chần chừ nữa Minh Viễn liền lập tức đưa cô ra sân bay, còn vali của của cô đều được người của anh hộ tống ra sân bay hộ.
Đường tới sân bay cũng không xa lắm, chỉ gần một tiếng chạy xe trên đường thì cũng đã tới. Lạc Ân Nghiên ngại ngùng quay sang nhìn anh, môi mấp máy nói.
“Thật ngại quá! Cảm ơn anh đã đưa tôi tới sân bay, cũng cảm ơn vì món quà này”
“Đừng khách sáo, dù gì cũng là bạn bè cứ coi đây là tấm lòng thành của tôi đi”
Nghe anh nói vậy, cô cũng không biết nói gì nữa, chỉ gượng gạo gật đầu rồi xuống xe. Lúc đi cũng không quên ngoái đầu lại cảm ơn một lần nữa. Minh Viễn nhìn thấy cũng phải bất lực, anh mỉm cười nhẹ vẫy tay tạm biệt cô.
Tạm biệt anh xong thì Lạc Ân Nghiên nhanh chóng đi vào làm thủ tục. Lúc này điện thoại vang lên vài tiếng thông báo của tin nhắn, trong lúc đang bận rộn nên Lạc Ân Nghiên cũng không để ý lắm, phải đến lúc đi vào phòng chờ ngồi hơn ba mươi phút cô mới sực nhớ ra.
Tay rút lấy điện thoại từ trong túi, vừa nhấn mở màn hình. Vô vàn tin nhắn lập tức nhảy ra, mà chủ nhân tin nhắn ấy không ai khác lại chính là Âu Thành Triệu. Nhìn qua cuộc trò chuyện cũng không có gì kì quặc, chỉ đơn giản hỏi vài câu. Không biết tâm trạng lúc cậu nhắn tin nhắn này như thế nào, nhưng khi Lạc Ân Nghiên đọc qua cô đã tưởng tượng rằng lúc cậu nhắn chắc hẳn cũng là bộ dạng lạnh lùng. Vì cách nhắn tin đọc qua rất cộc lốc và ngắn gọn.
[Chị đi Paris?] [Chị có về Mĩ không?] [Mẹ em bảo em về]Lạc Ân Nghiên nhíu mày nhẹ, không trả lời mà đặt điện thoại qua một bên. Cô dựa vào ghế trong tâm trí suy nghĩ trầm tư đủ điều, tự hỏi rằng có phải cậu có vấn đề không? Khi cô tới nhà thì nói nhăn nói cuội, bảo rằng được tự do rất vui vẻ sẽ không làm phiền đến cô nữa, nhưng chỉ mới có ba ngày lại nhắn tin hỏi như thể không nhớ chuyện gì ngày hôm đó vậy. Lần này cô dứt khoát không muốn dính líu tới cậu nữa nên Lạc Ân Nghiên cũng không mấy quan tâm về mấy dòng tin nhắn kia.
Ngồi một lúc thì cũng đến giờ lên máy bay, Lạc Ân Nghiên lấy ra một chai nước uống một ngụm sau đó mới kéo vali đi. Vì cô đi hạng thương gia nên cũng không cần phải xếp hàng chờ lâu.
Chuyến bay từ Paris đến New York khá dài nên khi vừa lên máy bay Lạc Ân Nghiên đã ngủ đi lúc nào không hay. Phải đến lúc máy bay hạ cánh cô mới mơ màng tỉnh dậy bởi tiếng nói của tiếp viên hàng không. Máy bay cất cánh ở Paris là mười giờ đêm, tính theo giờ Paris thì năm giờ sáng hôm sau cô sẽ đáp cánh ở New York, nhưng vì New York chậm hơn Paris sáu tiếng nên khi cô đã đáp cánh thì ở New York chỉ mới mười hai giờ, vẫn chưa qua ngày mới.
Thời tiết hiện tại của New York có hơi nóng, khác với bầu không khí mát mẻ của Paris. Đứng bên ngoài sân bay Lạc Ân Nghiên đưa ánh mắt liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một chiếc xe taxi để đi về. Trong lúc này, khi thấy có một chiếc taxi cô liền vẫy tay, chiếc xe taxi dừng lại ngay trước mặt Lạc Ân Nghiên, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cánh tay cường tráng nắm chặt bàn tay đang tính mở cửa của cô.
Lạc Ân Nghiên nhíu mày ngước lên nhìn xem ai lại to gan như vậy. Quả thực khi nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên cô có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Âu Thành Triệu lúc này lại ở sân bay. Trên người mặc một chiếc hoodie màu đen, bên dưới là quần jean màu bạc bạc đi cùng là đôi giày nike trông vô cùng đẹp trai và năng động. Mà điều khiến cô ngạc nhiên ở đây là sao cậu lại ở sân bay? Trên tay cũng không có hành lý gì cho thấy Âu Thành Triệu mới đáp xuống sân bay cả. Nhìn có vẻ rằng cậu đã đứng đây từ trước như đợi ai đó, mà Lạc Ân Nghiên mong rằng người đó không phải cô.
Cô trở về trạng thái lạnh lùng, tay mạnh mẽ rút ra khỏi cái nắm chặt như gồng kiềng kia ra. Âu Thành Triệu lúc này lại không có vẻ kiềm hãm mà cũng theo ý cô bỏ ra. Đôi mặt ươn ướt, nhìn có chút tiều tuỵ của cậu lúc này đang nhìn chằm chằm cô. Lạc Ân Nghiên không quan tâm, thản nhiên quay người bỏ hành lý lên xe, cô biết thừa cậu về Mĩ làm gì nên cũng không cần hỏi nhiều. Khi chuẩn bị chui vào xe thì lại một lần nữa cô bị Âu Thành Triệu nắm chặt cổ tay lại, trong lòng khi gặp cậu đã không thoải mái rồi bây giờ lại bị cậu một mực kiềm hãm như vậy cô liền tức giận. Trừng mắt dữ tợn, cô quát lên.
“Buông ra! Cậu bị thần kinh sao?”
Âu Thành Triệu bị cô mắng mỏ cậu cũng mặc kệ không quan tâm, khuôn mặt trầm tư, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Em chạy xe tới đây để rước chị, xe em……..”
Chưa kịp nói hết câu Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng cắt đứt lời nói kia.
“Cậu nghĩ tôi sẽ đi với một tên khiến tôi buồn nôn như cậu ư?”
Âu Thành Triệu cứng đờ như một pho tượng đá, ánh mắt dừng lại ở một tiêu điểm nhất định. Cậu không nói gì, không quan tâm mình bị cô đẩy ra đến xém té. Song, Lạc Ân Nghiên sau khi thoát khỏi tay cậu thì phủi tay như một thứ dơ bẩn đụng vào người, miệng cũng không quên cất lên vài tiếng mỉa mai.
“Không phải đã bảo không làm phiền tôi sao? Không phải bảo rất vui vẻ khi được tự do sao? Bây giờ lại vác cái mặt dày này tới đây làm hành động gì vậy? Tôi không phải con nít, không chơi mèo vờn chuột với cậu. Bản thân đã mở miệng nói gì thì nhớ cho kĩ! Đừng đứng đây giả vờ mất trí nhớ như không có chuyện gì với tôi”
Nói xong cô lạnh lùng quay người lên xe, đợi khi chiếc xe đã lăn bánh xa xa Âu Thành Triệu vẫn đứng đơ người ở đấy, lòng bàn tay nắm chặt lại níu giữ cái ấm nóng thuộc về cô. Cánh mũi có chút đỏ bừng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Lời nói của Lạc Ân Nghiên lúc nãy thật sự là tổn thương không ít đến cậu đi. Đúng là vô tình mà! Chia tay xong liền lập tức ghét bỏ cậu như ma quỷ vậy, nghĩ hành động phủi tay của cô lúc nãy Âu Thành Triệu liền cảm thấy trái tim mình như bị đâm nát rồi.
Đứng một lúc lâu, Âu Thành Triệu không nhanh không chậm quay người lủi thủi đi về nơi đậu chiếc xe của mình.