Lúc này, cảnh sát bên phía Quách Hạo Minh nhờ cũng đến sân bay hỗ trợ, nhưng họ đã muộn, chuyến bay đã đi xa, còn đi qua ranh giới của nước khác.
Phù Oánh đành liều một phèn, anh cũng đặt vé đến Đức, sau đó nhờ phía cảnh sát báo lại những lời nhắn đến Quách Hạo Minh giúp anh.
Thuốc mê trong người dần hết tác dụng, cơ thể bé nhỏ của cô gái cũng có động đậy, hàng mi cong dài phe phẩy như cánh bướm, phía sau gáy truyền cảm giác nhức nhối miễn cưỡng Vỹ Điệp tỉnh dậy.
Đồng tử đen láy co rúm thu vào hình ảnh trần nhà tối đen, cô lồm cồm ngồi dậy quan sát khắp nơi, bốn bên đều là tường thành vững chắc, chỉ có duy nhất một chỗ thông gió được ánh sáng bên ngoài truyền vào, phòng trống không chẳng khác gì nhà lao.
Vỹ Điệp thở ra một hơi thật dài, tự biết mình còn chưa bị Yên Đới Nam giết, cũng biết mình đã bị hắn đưa đến nơi khác giam cầm như tù nhân. Cô định đứng dậy đi xung quanh xem xét tình hình, bất ngờ cửa sắt mở ra làm cô giật mình.
Yên Đới Nam thủng thẳng bước vào, vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, hơi thở thành thục đáng sợ của hắn bao trùm bầu không khí tĩnh mịch.
Hắn từng bước tiến tới, dồn ép Vỹ Điệp lùi ra sau, lùi cho đến khi ngã ngay vào chiếc giường trắng toát ở sau.
“Yên Đới Nam, anh muốn gì?”
Người đàn ông vờ như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục áp chế cô vào một góc, nét mặt đáng sợ như quỷ vương địa ngục làm tấm lưng nhỏ của Vỹ Điệp không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Nhanh như chớp, hắn bóp lấy cổ cô, ép cô vào thành giường, mặc cô kháng cự hắn cũng không buông tay, bóp đến khi cô thiếu hụt dưỡng khí mới chịu tha.
Vỹ Điệp chỉ vừa hít lấy vài hơi lại bị hắn cưỡng chế giam cầm hai tay, gắt gỏng từng tiếng lớn vào tai cô.
“Yến Vỹ Điệp, tôi đối xử với em không tệ, vậy mà em dám phản bội tôi?”
Đôi mắt hắn toát ra sát khí đằng đằng bủa vây Vỹ Điệp, như lưỡi dao cắt vào cổ cô, bao nhiêu sự tức giận, thất vọng đều bộc lộ ra hết thảy trên khuôn mặt.
Cô gái nhỏ không hề sợ hãi trước bá khí của hắn, vùng vằng mặc cho tay bị siết đến in hằn dấu đỏ lựng, bạo gan mắng.
“Yên Đới Nam, đồ hạ lưu!
Hạng đàn ông lăng nhăng ngoại tình như anh xứng đáng nhận cái kết này!
Suốt hơn một năm qua tôi đã phải chịu đựng không ít sỉ nhục từ anh và tình nhân của anh, vậy mà còn mở miệng nói đối xử với tôi không tệ sao?”
“Tôi khinh! Yên Đới Nam anh hãy chờ ngày ngồi tù đi!
Người của tôi nhất định sẽ tìm đến đây!”
Chất giọng đầy chua ngoa, cô phỉ nhổ vào hắn, mị thái đay nghiến khiến con tim hắn đau như chết lặng, tâm tình lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Suốt thời gian qua hắn cố gắng đè nén sự nghi ngờ, tin tưởng Vỹ Điệp mất trí hết lòng hết dạ yêu thương cô, cuối cùng cô lại lừa dối, phản bội hắn, làm cho hắn thiếu điều chỉ muốn bóp chết cô.
“Nói, đã gửi chứng cứ cho ai? Ai đã giúp em?”
Hắn bóp lấy mặt cô hét vào tai, âm thanh to lớn như sấm sét làm màng nhĩ mỏng manh của Vỹ Điệp muốn nứt ra, nhưng cô thà chết cũng không chịu khai ra.
Yên Đới Nam thừa biết với sức lực của một mình Vỹ Điệp sẽ không thể nào chống lại hắn được, phía sau chắc chắn còn có người chống lưng cho cô.
Người kia ít nhiều thân thế không nhỏ, chỉ là hắn nhất thời còn chưa biết là ai, làm cho hắn nổi trận lôi đình đè cô ngã ra giường, tay to bóp lấy cổ cô không thương tiếc.
“Nói!”
Hắn ấn cả người Vỹ Điệp lún sâu, cô thế mà vẫn cứng rắn tuyệt nhiên không hé nửa lời, còn gan dạ thách thức hắn.
“Yên Đới Nam, có giỏi thì giết tôi đi!”
“Giết em?”
Lực tay đột ngột dừng lại, hắn trào phúng cười lạnh, suốt bao nhiêu năm qua hắn vì một người con gái mà biến mình thành kẻ xấu, tất cả điều vì cô làm sao hắn đủ nhẫn tâm ra tay với người hắn thật lòng.