Nguyệt Minh không biết nên bày ra cái vẻ mặt gì nữa, không biết nên vui vì tụi nhỏ khen người yêu cô xinh, hay nên buồn vì điều đó đồng nghĩa là đang nói cô không xinh!?
Từ lúc sáng ở sân bay, “xinh” đã trở thành một chủ đề nhạy cảm với Nguyệt Minh.
Mà thôi kệ đi, người yêu xinh là được rồi…
– Cô ơi, mình chơi giải đố đi cô.- Tụi nhỏ nhao nhao một hồi, cũng vòng về ý chính.
Nguyệt Minh thở ra một hơi, sau đó cũng lấy lại tinh thần.
– Được rồi, chơi thôi.
– Vậy tụi con hỏi, cô trả lời nha.
– Chơi luôn.- Nguyệt Minh có chút hào hứng.
Trò chơi bắt đầu, đám nhỏ này như cũ, rất kỷ luật xếp thành bốn hàng ngang ngồi ngay ngắn bên dưới mái hiên, do địa hình thoáng mát, chốc chốc lại có gió lùa vào nên không khí cực kì mát mẻ.
Một đứa nhỏ giơ tay lên, Nguyệt Minh cho nhóc đó đứng dậy.
– Cô ơi, con đố cô, trứng gà và con gà, cái nào có trước.
Nguyệt Minh trong lòng thầm cười đầy ngạo mạn, đúng là trẻ con, dăm ba câu hỏi đơn giản này, một thạc sĩ kinh tế như cô xơi dễ dàng.
– Theo như khoa học đã chứng minh thì con gà có trước trứng gà. Các nhà khoa học tìm thấy một chất protein quan trọng cấu tạo nên vỏ trứng gà nhưng lại chỉ được tìm thấy trong buồng trứng của những cô gà mái. Điều đó cũng có nghĩa là, trước khi hiện hữu trong thực tế, quả trứng phải ở bên trong con gà!
Sau khi trả lời xong, Nguyệt Minh nghe bên dưới nháo nhào bàn luận, có đứa nhỏ hỏi, “protein là gì vậy cô?”
“Mà thật sự là có trước ạ?”
“Nhà khoa học tên gì vậy cô, có uy tín không đó cô?”
Nguyệt Minh chỉ phụt cười, tận tình giải thích một chút về protein là gì, nhà khoa học là gì, nhưng có vẻ với tụi nhỏ là quá sức, nên cô lại cất cao giọng.
– Câu tiếp nào.
Lần này, một bạn trẻ khác lại đưa tay lên, là một câu đố mẹo.
– Nhà Nam có bốn anh chị em, ba người lớn tên: Xuân, Hạ, Thu, vậy đứa nhỏ tên gì ạ?
– Tên Nam.- Nguyệt Minh rất nhanh đưa ra câu trả lời.
Khỏi phải nói, tốc độ này đã khiến mấy đứa nhỏ nháo nhào lên bàn luận cảm thán một phen, cả đám nhóc liền tập trung, dồn dập hỏi các câu đố mẹo mà chẳng hề hay biết người bị thách đố là Chủ tịch T Group vĩ đại.
– Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai giống con mèo, nhưng không phải con mèo, là con gì?
– Con của con mèo.
– Cái gì dài như trái chuối, cầm một lúc nó chảy nước ra.
– Cây kem.
– Có hai con mèo vàng và mèo đen, con mèo vàng bỏ con mèo đen đi theo con mèo nâu. 13 năm sau, mèo vàng lại quay về, hỏi nó nói gì với con mèo đen?
– Meo meo.
Đám trẻ cảm thán sâu sắc, cái cô này giỏi ghê, bao nhiêu câu tụi nó đưa ra cũng không vặn vẹo được Nguyệt Minh!?
Bé Ngân trong lòng Nguyệt Minh đầy tự hào, mỗi lần cô trả lời được, bé liền lấy một miếng bim bim đưa cô.
Nguyệt Minh vừa vui vẻ nhận lấy, vừa cảm thán, tính ra tụi nhỏ vẫn chỉ là mấy tấm chiếu mới mà thôi, dùng dăm ba mấy câu đố nhẹ nhàng như này mà định đánh đố chủ tập đoàn TOMORROW sao?
Sau này lớn lên, không biết tụi nhỏ nhớ về ngày hôm nay như thế nào đây?
Trong lúc Nguyệt Minh còn vui vẻ vì chiến thắng vẻ vang này, đám nhóc ngồi phía sau lại túm tụm lại thì thầm to nhỏ với nhau, bao đòn đưa ra đều bị đánh trả khiến tụi nhóc không phục. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Ngay bây giờ, tại nơi đây, họp hội nghị bàn tròn được tổ chức với quyết tâm đem Nguyệt Minh hạ gục!!
Thế là sau một hồi suy tư, đứa nhóc đầu tiên đưa tay lên.
– Cô ơi, vì sao trên cánh tay bó bột của cô lại hiện chữ “Đã có chủ” vậy ạ?
Lúc này, Nguyệt Minh mới nhớ tới…
A, là Gia An đã len lén lúc cô ngủ, dùng bút mực ghi vào!
Nàng sau đấy còn nói thêm: “Viết to như vậy để bạn gái cũ có nhìn thấy sẽ biết được hiện tại em không còn độc thân.”
Nghĩ đến thôi, Nguyệt Minh đã thấy ấm lòng rồi, liền vênh mặt tự đắc.
– Tại cô có chủ rồi chứ sao?
– Ơ, thế ai là chủ của cô ạ?
Nguyệt Minh nghe câu này, vốn định chỉ vào Gia An bên trong phòng kia, nhưng tụi nhỏ còn bonus thêm một câu.
– Thế chủ có hay dắt cô đi dạo không ạ?
Nguyệt Minh đen mặt lại, nhớ đến chuyện Joy dạo này rất hay tặc lưỡi gọi cô như gọi chó =.=.
– Hỏi câu khác đi mấy đứa!
Lần đầu Nguyệt Minh chịu thua, nên mấy đứa nhóc liền phấn khỏi, nâng cao mũi kiếm thứ hai.
– Con có đọc sách, nói rằng chỉ có phụ nữ mới có sữa cho trẻ uống, vậy sao mỗi ngày cô XX cứ bắt con uống sữa của Ông Thọ vậy ạ?
– …!?
Nguyệt Minh cảm thấy không ổn, sao mà các câu hỏi nó dần lệch hướng như vậy nhỉ?
Các bạn nhỏ, rõ ràng chúng ta đang đố mẹo mà có phải không?
Sữa Ông Thọ thì có gì mà đố mẹo hả mấy đứa?
Trong lòng gào thét đó, nhưng Nguyệt Minh vẫn chuyên nghiệp cười.
– Ông Thọ là tên hãng sữa thôi mấy đứa.
– Ơ, vậy sao không đặt là Bà Thọ mà ông Thọ ạ?
– …!?
Ây da… bí mật kinh doanh nhà người ta làm sao cô biết hả trời!
Nguyệt Minh bắt đầu cảm thấy không ổn rồi, lại càng không ổn hơn khi bé Ngân ngẩng mặt nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh đầy chờ mong đang dần chuyển sang hoài nghi.
– Cô ơi, con cá nếu bị chết đuối thì mình nên hô hấp nhân tạo vào mang hay vào mồm nó vậy cô?
Wait a minute!
Con cá chết đuối hả?
Khoan đã, con cá chết đuối thế quái nào được nhỉ? Nhưng mà khi con cá vì một nguyên nhân nào đó mà chết dưới nước thì có phải chết đuối không ta?
Nguyệt Minh cảm thấy sống lưng mình toát hết cả mồ hôi rồi, trẻ con thật là đáng sợ mà… cô cũng bắt đầu hoài nghi trí tuệ của bản thân rồi, chẳng trách đám người Uyên Hà và Hạ Băng thành công thôi miên bác sĩ An của cô rằng cô mất trí nhớ.
Nguyệt Minh nghĩ này nghĩ kia, rốt cuộc suy nghĩ lại rơi vào việc sau này Joy lớn liệu nó có hỏi mấy câu hack não như vậy không!? Cô biết trả lời thế nào đây? Dựa vào tính cách bây giờ của bà nhỏ ở nhà, chắc chắn sẽ cười đểu cô.
– Cô ơi, cô…
– Cô cô…
– Vì sao ạ?
Tụi nhỏ nhao nhao lên, Nguyệt Minh vừa chột dạ vừa luống cuống, đúng lúc này, phía sau lưng cô truyền đến tiếng tằng hắng cùng tiếng vỗ tay.
– Được rồi, mấy đứa không nghịch nữa, vào ăn bữa chiều đi. Chị có mang bánh kem tráng miệng mà mấy đứa thích á.
Giọng nói rất quen thuộc…
Nguyệt Minh hai mắt long lanh quay lại, nhìn bạn gái kiêm vị cứu tinh của mình đang đi đến, cả gương mặt cô như muốn nở hoa luôn rồi.
– Nhưng mà… Cô Nguyệt chưa trả lời xong mà chị An!- Vài đứa nhỏ lại than thở.
– Có nghe chị nói không hả?
Chị An xinh đẹp mà nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ đấy!
– Dạ dạ…
Nói rồi, cả đám đông giải tán không chừa một mống nào, cả bé Ngân cũng được vài đứa nhóc lớn hơn mang đi.
Gia An rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc cảm thấy lòng ấm áp, đúng là sau khi bị bắt nạt, có bạn gái an ủi thì thật tuyệt vời mà, nhưng cô lầm to rồi, bạn gái cô thế quái nào cũng muốn bắt nạt cô vậy!?
– Thế con cá chết đuối mình nên hô hấp nhân tạo như thế nào đây cô Nguyệt?- Gia An vờ đâm chiêu.
Nguyệt Minh thở dài một hơi, nhìn trái nhìn phải, xác nhận chẳng có ai nữa, mới nắm lấy tay nàng.
– Chị thật không biết phải hô hấp vào đâu à?
– Ừm, chị không biết.
Gia An vừa dứt lời, liền thấy Nguyệt Minh nhe răng cười.
Bị tụi nhỏ bắt nạt thì cô thật sự không biết giải quyết sao, không lẽ tét đít từng đứa?
Cũng không thể chạy vào mách cô hiệu trưởng!?
Nhưng bạn gái mà bắt nạt thì dễ xử rồi, Nguyệt Minh giữ tay Gia An, kéo cả người nàng sát lại gần, sau đó liền đặt lên môi nàng một nụ hôn rõ kêu.
– Hô hấp vào đây.
Gia An vừa bị hành động của Nguyệt Minh hù cho hết hồn, khẽ nhìn xung quanh, không thấy ai, mới thở phào sau đó đánh lên vai cô, trách móc một tiếng.
– Em được lắm!
– Nhưng mà chị này.
– Sao hửm?
– Con cá chết dưới nước thì có gọi là chết đuối không chị?
Gia An:??????
Gì vậy trời?
Hạ Băng nhếch môi, dù đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng nàng vẫn giữ vững phong thái bình chân như vại, một chút cũng không sợ sệt, trừng mắt nhìn gã đàn ông khốn nạn, mặc dù hiện trạng cùng vẻ bề ngoài bấy giờ trái ngược hoàn toàn phong thái của nàng.
– Vậy mày biết tao là ai không?
Từng câu từng chữ nàng nói rất rõ ràng, giọng điệu cao ngạo, so với tên đàn ông kia lại càng khí thế hơn.
– Mày?- Gã đàn ông lại ngồi xuống, khóe môi cười giễu cợt.
– Một con đàn bà biến thái? Cái sự nghiệp xướng ca vô loài của mày đủ khiến tao sợ sao? Này, nói tao nghe xem, cái khí thế này của mày là từ đâu ra vậy Hạ Băng, Phạm Hạ Băng? Chỉ dựa vào có con ngu Nguyệt Minh chống lưng sao?
Hắn đương nhiên điều tra ra được con nhỏ này có liên quan tới TOMORROW – cái tập đoàn chết dẫm mà hắn đang muốn lật đổ, dẫu cho cấp trên ra lệnh vẫn thăm dò mà thôi, hắn đối với Nguyệt Minh cũng chẳng sợ hãi gì cho cam. Hắn tưởng nói ra ngọn ngành sẽ khiến Hạ Băng sợ sệt, hắn muốn chứng minh là hắn không ngán con nhỏ Nguyệt Minh kia, hắn bóp chết Nguyệt Minh còn được chỉ là chưa phải lúc.
Nhưng trái với hắn mong đợi, Hạ Băng lại bật cười to, mặc cho cơn đau về thể xác sau mỗi trận cười. Giọng cười lảnh lót vang vẳng cả không gian bí bách khiến hắn khó chịu, lửa giận lại bùng lên.
– Con đĩ này!
Hắn đứng dậy, chẳng ngại bẩn nữa mà túm tóc Hạ Băng, kéo mặt nàng lên song song với mặt hắn.
– Mày cười cái gì!?
– Tao cười vì mày dám gọi cả tên lẫn họ của tao thản nhiên như vậy.- Hạ Băng vẫn không ngừng cười.- Mày có thể lặp lại lần nữa cho tao nghe không cu?
Đôi chân mày rậm rạp của gã đàn ông nhíu lại, Phạm Hạ Băng, thì làm sao?
Hắn vẫn chưa hiểu, con đàn bà này đích thị là điên rồi!
– Tao nói cho mày biết, liệu hồn ở đây mà suy nghĩ lại tội trạng của mình đi. Tao sẽ còn quay lại, lần sau tao không nhẹ tay đâu!
Dứt lời, hắn tát Hạ Băng một cái rõ mạnh, mạnh đến nổi hằn sâu cả năm ngón tay lên gương mặt yêu nghiệt của nàng.
Hắn bực bội cùng đám đàn em rời đi, đến khi bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa cánh cửa đã đóng, nàng mới phun ra một ngụm máu tươi. Gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, cơn đau vốn đã hành hạ từ rất lâu, chỉ là đến tận lúc này nàng mới buông lỏng người mà thôi.
– Chị… ơi, chị Fuyu.
Một thân ảnh ấm áp tiến tới, đôi tay khẽ lướt nhẹ, muốn lay Hạ Băng dậy.