Đổng Cô chỉ đứng một mình trong căn phòng tràn ngập hoa hồng, những cánh hoa rơi rụng lên cả tóc của ả, ả quan sát một lượt chẳng nhận thấy một chút hiểm nguy nào, ả liền chạy nhanh đến cánh cửa đưa tay cầm lấy chốt khóa hòng mở cửa chạy ra ngoài, lập tức có cái gì đó kéo ả lại.
Đổng Cô quay người gạt phân cánh tay đang bị ai đó níu giữ, khi ả nhìn thấy “ai đó” đột nhiên trở nên vội vã, ả cầm lấy tay người đó nói:
“Thiếu Sơn, chúng ta cùng rời khỏi nơi này.”
Nhưng Thiếu Sơn của ả mặt lạnh lùng đâm thanh kiếm vào ngực ả, chém hai đường trên lưng ả, không biết thanh kiếm làm bằng chất liệu gì mà khi đụng vào linh hồn của ả lại khiến nó bóc khói và đau đớn như vậy. Lúc này, Đổng Cô mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt không giống Thiếu Sơn của ả – trừ khuôn mặt, Thiếu Sơn của ả hiện giờ biến thành Vô Âm với đôi môi bị khâu lại một đường đâu giống tên này nhan sắc tuấn mỹ như ngày trước. Ả quá bất cẩn, khi nhìn thấy dung nhan người trong lòng lại không nghi ngờ gì khiến bản thân bị thương đến thế này.
Đổng Cô bị thương rất nặng, nhưng ả vẫn cố đứng lên. Người đàn ông có khuôn mặt giống Thiếu Sơn vẫn tiếp tục tấn công ả. Lần này rút kinh nghiệm ả lách mình né tránh đồng thời bung lụa quấn lấy cổ người đàn ông siết mạnh. Ả đạp chân vào thành tường làm trụ rồi kéo căng sợi dây lụa đến khi đầu của người đàn ông đứt lìa mới thôi. Ả ngã xuống đất thở dốc, vết thương vẫn không ngừng chảy máu, máu của một linh hồn như ả có màu trắng đục, ả nhìn vào cái đầu của người đàn ông đang ở dưới chân của mình, ả thuận thế đạp một phát khiến nó nát bét. Ả dựa vào tường đứng dậy, mới chỉ bắt đầu đã bị thương nặng như thế này, không biết ả liệu có gượng nỗi đến lúc gặp Thiếu Sơn hay không.
Khó khăn lắm mới đứng vững, ả nghe một giọng nói tà ác vang lên, giọng nói kia đích thị của Du Hồn:
“Nghe danh ngươi đã lâu hôm nay ta mới có cơ hội gặp mặt. Chúng ta còn một món nợ cũ cần tính với nhau, chắc ngươi còn nhớ?”
Đổng Cô mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tựa như hoa của Du Hồn, ả không trả lời cũng không muốn trả lời, điều đó khiến Du Hồn điên tiết, Du Hồn không muốn bị người khác phớt lờ nhất là một người có vẻ đẹp tương đương với ả.
“Vậy thì đi chết đi.”, Du Hồn nói xong liền phất tay áo nâng cả hai lên trên cao, cái đầu của Đổng Cô chạm mạnh vào trần nhà.
Vô Ảnh ở bên này đang kéo cái đầu thây ma ra khỏi người của Thanh Lâm, bởi vướng cậu ấy nên gã không thể chém bay đầu tên thây ma được. Rất đột ngột Vô Ảnh thấy phần lưng của thây ma phát ra một thứ ánh sáng đỏ hoe biết đó chính là điểm chết của nó, gã lập tức chém ngang lưng tên thây ma khiến nó tan biến.
Thanh Lâm cảm thấy nhẹ hơn hẳn, cậu mừng rỡ suýt nữa ôm lấy “tình địch” (Thanh Lâm coi Vô Ảnh là tình địch bởi vì cậu thấy được phần tình ý của gã dành cho Trúc Chi). Cậu mới nghĩ ra một chuyện liền sợ hãi hỏi Vô Ảnh:
“Em bị cắn liệu có biến thành zombie luôn không?”
Vô Ảnh vừa chém một thây ma khác xong tức giận nói:
“Tập trung tí coi, thây ma này không phải xác sống đâu mà chú em biến thành nó. Chỉ còn ba tên, anh xử hai, chú mày xử một. Chúng ta còn phải đi tìm những người khác.”
Thanh Lâm gật đầu, nhanh chóng cũng Vô Ảnh đánh nhau với đám thây ma còn lại.
Trúc Chi vừa bắn hạ thành công thây ma thứ tư, người ngợm của cô tê tua sơ muối hẳn, chiếc áo rách của cô càng rách nát hơn bao giờ hết lộ luôn cả xương quai xanh và bờ vai trắng muốt. Cô không thể cứ để thân thể mình từ từ lộ ra ngoài như vậy, phải nhanh chóng đánh bại đám thây ma này rồi chạy vào tìm cái gì chê lại.
Đám thây ma không mạnh như tưởng tượng của Trúc Chi, chúng không hăng máu cũng chẳng có vũ khí chiến đấu đặc biệt, chúng chỉ nhảy bổ vào người ta cắn xé ngoài ra chẳng biết gì. Trúc Chi cũng không đến nỗi kiệt sức khi đánh với bốn tên còn lại.
Đám thây ma đột nhiên biến mất một cách kì quái, Trúc Chi quay qua quay lại chẳng thấy bòng thây ma nào, không lẽ bọn chúng sợ cô, hoặc chủ nhân của chúng triệu hồi chúng quay về? Mặc kệ, không đánh với chúng nữa cô vui vẻ chạy vào trong lâu đài. Cô phải nhanh chóng tìm ra bạn bè của mình, ít nhất cũng phải tìm ra căn phòng đang nhốt Nhất Uy lại.
Bên trong lâu đài không giống trí tưởng tượng của Trúc Chi, cô tưởng nó sẽ lộng lẫy như trong phim hay ít ra sẽ nguy nga tráng lệ như trong chuyện cổ tích, đằng này nó chỉ toàn những cánh cửa bên cạnh cầu thang lên những tầng trên kia, có thể một trong những cánh cửa trước mặt là chìa khóa đến đúng nơi cần đến, điều quan trọng cô phải chọn đúng cánh cửa cần tìm.
Lâu đài tự nhiên phát ra tiếng nhạc, một giọng hát lảnh lót vui tai vang lên, đó là giọng của một cô gái, cô hát nhẹ nhàng uyển chuyển, mỗi ca từ đều mang hàm ý sâu xa, lời bài hát như đang muốn người ta đừng tới gần, lại như muốn thách thức người ta tiến tới. Trúc Chi cẩn trọng bước từng bước đến cánh cửa phát ra giọng hát, cô phân vân không biết nên mở cửa ra hay không.
Và rồi đột nhiên trái tim của cô thắt lại, mắt mờ đi một khắc, tai của cô nghe rõ từng tiếng động phát ra xung quanh rất loạn cũng rất ồn ào, cô nghe được tiếng của Nhất Uy nói với Vô Âm:
“Họ không biết em có nửa dòng máu phượng hoàng nên nhốt em tại một nơi như vầy, chúng ta phải cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này, không biết nhóm của anh Huyết Yêu có đến đây không, nếu đến có thể họ gặp phải rắc rối lớn vì chúng ta.”
Trúc Chi không nghe thấy tiếng trả lời của Vô Âm và cô biết lý do vì sao gã không trả lời được. Có nghĩa hai người vẫn còn sống và đang ở đâu đó bên trong căn phòng. Vậy tại sao cô lại nghe giọng nói của họ mặc dù cô đang đứng ở dưới này? Chuyện gì xảy ra với đôi tai của cô?
Nhất Uy lại tiếp tục nói:
“Kẻ phản bội anh ấy đang giăng bẫy đợi sẵn, chúng ta phải báo cho họ biết mọi thứ đều là bẫy, cầu trời đừng ai vào trong lâu đài này.”
Trúc Chi muốn trả lời Nhất Uy rằng mọi người bây giờ đang ở trong lâu đài, họ đang tìm cách cứu cậu và Vô Âm đồng thời đánh bại Du Hồn lẫn tên thần tiên đã phản bội Huyết Yêu.
Trúc Chi cảm thấy đầu đau như búa bổ, tai vẫn ong ong nghe được mọi âm thanh, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ không chịu nỗi. Máu từ tai của cô rỉ ra, cô ôm lấy tai của mình quỳ xuống đất cố gắng cắn môi đến chảy máu vì phải nhịn cơn đau.
Thanh Lâm lớn tiếng:
“Vô Ảnh cúi đầu xuống.”
Trúc Chi nghe âm thanh của một vật như mũi tên từ chiếc nỏ, cô đoán Thanh Lâm vừa bắn mũi tên từ nỏ Liên Châu, chắc cậu và Vô Ảnh đang ở cùng một chổ, cô vừa cảm thấy đau từ tai trái truyền tới vừa cảm thấy yên tâm khi biết Thanh Lâm đang chiến đấu cùng Vô Ảnh. Cô cũng hy vọng sau cuộc chiến này hai người không còn cãi vã những chuyện vớ vẫn mà trở thành những người bạn thật sự như cậu và Nhất Uy.
Vô Ảnh ném một nụ cười hiếm hoi cho Thanh Lâm khi cậu vừa cứu mạng gã, tên còn lại đã bị Vô Ảnh chém bay đầu một cách không thương tiếc. Hai người nhìn xác của những thây ma nằm rãi rác khắp nơi, một số tên bị tan biến thành tro màu trắng xóa, lập tức đập tay nhau chúc mừng. Vô Ảnh nói với Thanh Lâm:
“Giỏi lắm.”
Đây là lần đầu tiên Thanh Lâm được chính miệng Vô Ảnh khen, khoản này khiến cậu vui còn hơn nhận được học bổng ở trường nữa, gã có bao giờ mở miệng khen ai đâu ngay cả Nhất Uy. Cậu cười ha ha đầy khoái chí chỉ tay về phía nắm cửa ý chỉ muốn ra ngoài, Vô Ảnh lập tức nối gót đi theo.
Trúc Chi nghe được giọng cười của Thanh Lâm cũng cảm thấy vui mừng. Cô quên cơn đau trong một khoảnh khắc rất ngắn. Giọng của Đổng Cô và Du Hồn cũng truyền vào tai cô.
Du Hồn nâng Đổng Cô lên cao giọng điên tiết:
“Ngươi có cái gì hơn ta mà chàng lại chết mê chết mệt vì ngươi? Vì sao chàng thà cho ngươi linh hồn còn hơn ở cạnh bên ta.”
Đổng Cô cười cười, ả xoay mình trên không đáp nhẹ xuống đất, máu chổ vết thương vẫn chưa ngừng chảy. Ả lướt tới cầm lấy cổ của Du Hồn kéo lại phía mình, ả nhìn sâu vào đôi mắt của Du Hồn rồi nói:
“Nhậm Tuyền, trong mắt ngươi tất cả chỉ có Nhậm Tuyền. Giống như ngươi, ta cũng yêu Thiếu Sơn đến điên dại. Ngươi dám giở trò, dám dùng chàng khiến ta bị thương, dám phái chàng đến giết ta. Ngươi muốn ta cũng đau khổ y như ngươi lúc trước đúng chứ?”
Du Hồn ném cánh tay của Đổng Cô sang một bên. Giờ đây hai người đàn bà đang nhìn vào đôi mắt nhau muốn xem xem ai là người thôi nhìn đối phương trước, muốn xem xem ai là người ra tay với đối phương trước.
“Nỗi khát khao của ngươi chính là muốn một lần gặp Nhậm Tuyền, muốn hỏi chàng vì sao không ở lại bên cạnh ngươi. Ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân Du Hồn à, đổi lại người phải nói cho ta biết Thiếu Sơn đang ở đâu. Ngươi cũng biết đấy Đổng Cô này chỉ hoàn thành ước nguyện của kẻ khác nếu kẻ đó lập giao kèo với ta.”
Du Hồn cuộn tròn ngón tay lại với nhau, Đổng Cô nhìn thấy trong mắt Du Hồn có một tia phân vân, ả như chỉ chờ nhiêu đó, ả tiếp tục thuyết phục Du Hồn:
“Ngươi biết năng lực của ta mà. Bây giờ ngươi muốn giết ta hay muốn biết nguyên nhân, ta nói luôn chuyện ngươi muốn hỏi hắn chẳng dễ dàng gì khi hắn bây giờ chỉ là một đống xương, ngay cả linh hồn của hắn cũng đã thuộc về ta từ lâu.”
Trúc Chi không còn nghe được hai người nói gì tiếp đó bởi vì trong máu của cô dường như có cái gì đó đang di chuyển, máu chảy nhanh hơn đặc biệt nơi bàn tay – nơi mà vết thương con dơi để lại trước đó đang dần dần khép lại. Trước khi kịp ngất xỉu, cô nghe giọng của Huyết Yêu ở đâu đó vang lên:
“Lâu rồi không gặp Ưng Thụy. Lão cũng bị Du Hồn bắt giữ tới đây sao?”
“Huyết Yêu đệ.”, một giọng nói trầm trầm của một lão già đáp trả lại câu hỏi của Huyết Yêu.