Lâm Tu đang lau hai con vẹt, không cẩn thận ấn nhầm công tắc.
Tiếng bi bô non nớt của con vẹt truyền đến, tiểu Nghê Yến Quy nói mơ hồ không rõ, nói La Gia Mộc, La Gia Mộc.
Cam Nghiên Lệ: “Dì nói mà, món quà này đối với các con đặc biệt có ý nghĩa.”
Ảnh chụp La Gia Mộc, là một cậu bé tươm tất. Lâm Tu tắt công tắc con vẹt, nói với Nghê Yến Quy: “Lần sau giới thiệu cho cậu, mình chuyển mục tiêu qua La Gia Mộc đi.”
Nghê Yến Quy không tin: “Nghe cậu nhắc Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, mình tưởng cậu nhớ rõ Tiểu Bạch là ai.”
“Người cậu thích mà cậu không nhớ nổi, lại trông vào mình?” Lâm Tu lấy tấm ảnh của Lý Quân ra, “Thật trùng hợp, Lý Quân và Trần Nhung đều giống chúng ta, đều từng ở nhà trẻ Hoa hướng dương nhỏ.”
“Lại đây, hai bạn trẻ, ăn hoa quả đi.” Cam Nghiên Lệ bổ táo, “Này là hoa quả Yến Quy mang đến, đặc biệt ngon, vừa giòn vừa ngọt lại còn mọng nước.”
Nghê Yến Quy: “Đây là hoa quả trong vườn của trưởng câu lạc bộ bọn con, vừa sạch vừa tự nhiên.”
Cam Nghiên Lệ đặt mâm hoa quả xuống, liếc mắt nhìn qua ảnh chụp lớp học của con bà ấy ngày xưa, sau đó nhìn thấy hai đóa hướng dương ở góc bên ảnh; “A, đây là nhà trẻ Hoa hướng dương nhỏ?”
“Đúng đó.” Lâm Tu nói, “Hai người này bây giờ cũng đã ở đại học Gia Bắc rồi. Bọn họ cũng là thanh mai trúc mã.”
Cam Nghiên Lệ rất hào hứng: “Dáng vẻ cũng xinh xắn quá.” Bà ấy cầm lấy điện thoại di động, phóng lớn gương mặt Lý Quân và Trần Nhung. Sau mười giây, Cam Nghiên Lệ đột nhiên nói: “Đây không phải là cậu nhóc đại chiến ba trăm hiệp với Nghê Yến Quy đó sao?”
Lâm Tu và Nghê Yến Quy trao đổi cho nhau một ánh mắc: “Là Tiểu Hắc?”
“Tên là gì dì cũng không biết.” Cam Nghiên Lệ nói, “Có hôm, mẹ đi đón mấy đứa tan học, thấy Nghê Yến Quy đang đánh nhau với một cậu nhóc nhỏ, đánh đến không can được, nếu mẹ mà không lôi Yến Quy ra, khéo đã đánh đến bãi bể nương dâu* rồi.”
*Bãi bể nương dâu: 沧海桑田 (Thương hải tang điền) thể hiện sự thay đổi thế sự với bao nuối tiếc ngậm ngùi.
Nghê Yến Quy bỗng cảm thấy, manh mối bắt đầu được gắn kết.
“Yến Quy.” Nhưng, giọng nói của Cam Nghiên Lệ lại đánh gãy suy nghĩ của Nghê Yến Quy, “Trưa nay đi nhà hàng đi, chú Lâm bảo muốn ăn hải sản.”
“Dạ được.” Suy nghĩ vừa rồi lóe lên trong đầu cô là gì? Nghê Yến Quy đã quên mất.
*
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, tiểu đội đi đến vườn hoa quả của Ôn Văn.
Tiền lương ngày cao, so với thu nhập giao cơm của Hà Tư Ly còn tốt hơn nhiều. Cô ấy hận mỗi ngày trong kỳ nghỉ đông không thể đến đây hái và khuân hoa quả.
Nhưng Ôn Văn nói: “Đây là mớ cuối cùng trong năm.”
Hà Tư Ly: “Sang năm anh vẫn thuê người khuân vác chứ?”
Ôn Văn: “Hy vọng bạn học Tiểu Nghê và bạn học Tiểu Hà có thể một đêm vụt sáng, không cần vất vả đi kiếm tiền khuân vác.”
Hà Tư Ly: “Không vất vả.”
Đoạn phim trên mạng kia, qua tay Triệu Khâm Thư thêm mắm dặm muối, dư luận xoay quanh chuyện “cho vay nặng lãi.”
Hà Tư Ly hỏi: “Có phải cảnh sát sẽ bắt hắn?”
Triệu Khâm Thư bật cười: “Cảnh sát muốn bắt người phải có chứng cứ. Nghe lời cậu nói, mỗi khoản vay hắn ta đều có hợp đồng đàng hoàng, không thể tra được. Nhưng cũng đừng nản lòng, chỉ cần một tia lửa hắn cũng có thể tự loạn đường đi nước bước, nói không chừng sẽ để lộ ra chứng cứ này nọ.”
Đoạn phim là Triệu Khâm Thư cho phát, từ tài khoản anh ấy quản lý.
Lúc này Hà Tư Ly tò mò nhìn xuống: “Bình luận cũng nhiều thật.”
Triệu Khâm Thư: “Đừng xem. Trước hết chọn một cành cây xem như gậy thử một chút. Mình xem sắp xếp chụp ảnh thế nào?”
Hà Tư Ly lại kiểm tra bình luận. Ba bốn cái đầu là khen ngợi. Cái thứ năm lại không được thân thiện mấy, nói: “Cũng không phải xã hội cũ, sao lại còn cho vay nặng lãi?”
Hà Tư Ly trả lời anh ta: “Có đấy. Tôi thấy rồi.”
Cô ấy lại phát hiện mấy bình luận tỏ vẻ nghi ngờ, đang muốn lần lượt trả lời.
Triệu Khâm Thư bỗng dưng cướp lấy điện thoại từ tay cô ấy: “Cậu đừng xem bình luận.”
Hà Tư Ly hỏi: “Sao vậy?”
“Sợ cậu chịu không nổi.” Triệu Khâm Thư nói, “So với việc cho vay nặng lãi, bình luận trên mạng còn khiến người ta tức giận hơn. Cậu ngay cả kích thích từ vay nặng lãi còn không nhịn được, không cần đi lên đây phát hỏa.”
Hà Tư Ly: “Nhưng là bọn họ nghi ngờ mình.”
Triệu Khâm Thư: “Không có chứng cứ rõ ràng, lại chỉ trích đối phương cho vay nặng lãi. Có ý kiến trái chiều cũng là bình thường. Dù cậu có chứng cứ, cũng sẽ có người chỉ trích hoài nghi chứng cứ giả tạo.”
Hà Tư Ly: “Mình minh bạch rõ ràng.”
Nghe đến đây đã biết là một người tối cổ trên mạng internet. Triệu Khâm Thư không nhịn được cười: “Đây chỉ là bắt đầu. Sau này cậu và Nghê Yến Quy lên sóng, khẳng định có người lại đến chỉ đạo võ thuật cho bọn cậu.”
Hà Tư Ly: “Còn có người tài như vậy à.”
“Anh hùng mạng mà thôi. Cậu nghĩ lại xem, nếu cậu phải đi trả lời, giải thích từng cái một, bên này chúng ta chỉ có mấy người.” Triệu Khâm Thư trỏ tay đếm người xong, “Không nên phí thời gian và sức lực.”
Hà Tư Li: “Mình giải thích rõ với bọn họ.”
“Không quan trọng.” Nghê Yến Quy biếng nhác đáp một câu, “Không cần vì đòi hỏi của người khác mà xiềng xích bản thân mình ___”
Cô bỗng ngưng lời, vì sao trước đây cô chưa từng nghĩ đến?
Trần Nhung giả tạo, có phải vì đòi hỏi của người khác?
Bận rộn một buổi sáng, Nghê Yến Quy giống như lần trước, ngồi dưới tàng cây. Cô xoay người nhặt lấy ba tảng đá ghép lại thành hình tam giác. Từ trên mặt đất cô chọn một nhánh cây dài bằng một nửa thân cây, dùng nhánh cây viết lên trên tảng đá: “Mình.”
Cô theo hướng kim đồng hồ theo thứ tự mà chỉ. Vừa chỉ vừa nói: “Đây là Tiểu Bạch, cậu là Tiểu Hắc.”
Cô lại dùng nhánh cây viết vài chữ lên mặt đất: “Nhà trẻ Hoa hướng dương nhỏ.”
“Mình và bạn Tiểu Bạch cùng lớp, mình thích chơi cùng bạn Tiểu Bạch.” Cô vừa nói vừa chọc qua chọc lại trên tảng đá.
“Tiểu Hắc và mình đại chiến ba trăm hiệp, người đáng ghét.” Nhánh cây đặc biệt dùng sức chọc trên tảng đá “Tiểu Hắc”, “đáng ghét.”
“Tiểu Bạch và Tiểu Hắc…” Nghê Yến Quy hỏi, “quan hệ gì với nhau? Trần Nhung giải thích với mình, anh là Tiểu Bạch, cố chấp nhiều năm với ánh trăng sáng ngỗ ngược. Vì sao anh phải giả làm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch có thứ gì mà anh không có? Nguyên nhân chính là __”
Nhánh cây dừng ở tảng đá “Mình”.
Nghê Yến Quy thở ra một hơi: “Rõ ràng, nguyên nhân chính là mình. Tiểu Hắc thích mình, nhưng anh không phải kiểu người mình thích, anh rất khổ sở, bị giam hãm trong chấp niệm khôn cùng, bỗng dưng nghĩ đến chuyện giả làm Tiểu Bạch để giành lấy thiện cảm từ mình. Là quá cố chấp, anh trở nên cực đoan, thật sự biến mình thành Tiểu Bạch, giả cho đến tận bây giờ.”
“Bạn học Tiểu Nghê.” Mao Thành Hồng đi đến.
Nghê Yến Quy đứng lên, vui vẻ nói: “Huấn luyện viên Mao, em thật sự là Sherlock Holmes đó.”
“Cái gì?” Mao Thành Hồng vô cùng hoài nghi.
Cô tự tin ngập tràn: “Em đã phân tích xong mặt nạ sơn dương, bắt được vấn đề cốt lõi của anh ấy.”
Mao Thành Hồng hỏi: “Cốt lõi là gì?”
Cô cười sâu xa khó hiểu: “Là khát vọng, là suy nghĩ cố chấp.”
Mao Thành Hồng: “Bạn học Tiểu Nghê, em là Sherlock Holmes hay không tôi không biết, nhưng nhìn thấy em khôi phục lại sức sống, tôi rất vui.”
Cô vươn tay, chậm rãi nắm tay lại: “Sẽ không sai, loại người quanh năm suốt tháng đeo mặt nạ, nhất định vì bóng ma thời thơ ấu. Aiiii, xót quá.”
Mao Thành Hồng nghe không hiểu nhưng cũng không hỏi.
Nghê Yến Quy hãnh diện: “Gỡ chuông cần người buộc chuông. Em không thể không ra tay.”