“Nó đang nhìn về phía chúng ta.” Trì Diễm khẩn lo lắng nuốt nước bọt.
“Đừng nhúc nhích là được rồi.” Thích Thủ Lân dịu dàng trấn an cậu.
Quả nhiên, sau khi xác nhận rằng bọn họ không phải là mối đe dọa. Con hươu đực kia cũng cúi đầu xuống uống nước, sau đó còn liếm láp con cái, chải chuốt lông cho nó.Những con hươu con thì quá đỗi nghịch ngợm, chúng còn dùng chạm nhẹ vào sừng của nhau như đã được truyền dạy. Nhưng chẳng mấy chốc, đám nhóc tinh nghịch đã tiến bước vào rừng sâu, khuất xa khỏi tầm mắt của bọn họ.
Vào rừng sâu sẽ gặp hươu, xuống biển sâu sẽ gặp cá voi.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó.”
Tầm mắt của Thích Thủ Lân rơi vào trên người cậu.
“Ở nơi này, nghe nói nếu nhìn thấy hươu sẽ gặp được may mắn.”
“May mắn về cái gì?”
“Gia đình hòa thuận, con cháu đầy đàn.”
Trì Diễm lảng tránh ánh mắt của hắn, tự mình thúc ngựa về phía trước. Làn không khí trong lành của rừng sâu được hít vào trong phổi. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho lồng ngực cậu trở nên nóng rực.
Cũng không biết là cậu đang trốn tránh điều gì nữa. Hòa thuận cũng không phải là với cậu, đầy đàn cũng không dính dáng gì đến cậu.
Thích Thủ Lân khẽ cười một tiếng, đi theo sau cậu.
Dưới vó ngựa réo rắt là mùa xuân bất tận.
Trì Diễm không ngờ rằng chuyến đi cuối cùng hóa ra lạ là sân ga. Một đoàn tàu màu đỏ dừng lại. Hai người họ xuống ngựa bước lên tàu. Những người phía sau cũng liên tục bước xuống ngựa mà đi lên xe. Đoàn tàu chậm chầm khởi hành và bắt đầu một hành trình mới.
“Chúng ta đang đi về phía Bắc. Đến đó sẽ nhìn thấy cực quang.”
Hai bên sườn tàu màu đỏ có những ô cửa kính lớn, phản chiếu những vầng hào quang nhiều màu sắc. Nhìn xung quanh là biển rừng mênh mông bạt ngàn, xa xa là ngọn núi phủ tuyết trắng xóa. Chạy qua cầu vòm cao trăm mét, dòng sông róc rách chảy dưới chân họ; lái qua cánh đồng xanh, những chú cừu trắng trẻo nhàn tản nằm trên đồng cỏ; chạy băng qua hồ ước, trên mặt nước lơ lửng sương mù huyền ảo, khiến cho người khác không nhìn rõ…… Mỗi khi đi qua một đường hầm, liền giống như bước qua cánh cửa của một thế giới mới vậy.
Sau hơn bảy giờ trên tàu, Trì Diễm cảm thấy như thể mình đã trải qua cả một đời dài.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi, những ngôi nhà được thiết kế tinh xảo và những cánh đồng trải dài. Quang cảnh hiện ra tựa như trong giấc mơ tuyệt đẹp.
Hành lý được chuyển đến khách sạn từ trước. Bà chủ nhà trọ đã tiếp đãi bọn họ một cách rất nồng nhiệt, còn mang cho bọn họ món súp kem nấm nóng hổi, thịt bò và thịt cừu đầy săn chắc, bánh mì nguyên cám tự làm……
Thích Thủ Lân đã đặt một phòng kiểu gia đình, có thể chứa được tám người. Nhưng mà giờ chỉ có hai người là hắn và Trì Diễm, họ chọn phòng ngủ riêng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Trì Diễm bắt đầu quan sát ngôi nhà. Ánh sáng chủ yếu là màu vàng ấm áp, treo những bức tranh mang không khí cổ điện, trang trí hoa khô và chân nến. Thậm chí còn có một lò sưởi bằng gạch đỏ. Dù chưa đến mùa đông nhưng đây đã là cũng đất phía Bắc có thể nhìn thấy cực quang. Chỉ hai hoặc ba giờ sau khi màn đêm buông xuống, sương ở bên ngoài đã trắng mờ bao quanh. Nhìn từ cửa sổ, toàn bộ thị trấn trông giống như những thị trấn nhỏ được mô tả trong những câu chuyện cổ tích vậy.
Lò sưởi được thắp lên, hơi ấm từ từ lan tỏa. Chú mèo lông dài của chủ nhà không biết từ lúc nào chui vào, cào một góc vào chân bàn. Trì Diễm chạm vào nó, nó cũng không né tránh. Còn đi theo Trì Diễm đến bên chiếc ghế bập bênh bên cạnh lò sưởi, nhảy lên trên đùi cậu, cuộn đuôi lại, khao khát hơi ấm từ phía cậu. Trì Diễm vuốt ve chú mèo dạn người này, nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn về phía Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân ngồi bên chiếc bàn ăn dài, rót một ly rượu vang đỏ, tay áo sơ mi xắn lên để lộ bắp tay vạm vỡ, đang lật giở một cuốn sách có bìa da dày. Đây là quyển sổ để lại lời nhắn của khách, mỗi người khách đến đây có thể ghi lại trên đó bất cứ điều gì.
Tiếng lách tách vang lên từ những đóm lửa trong lò sưởi, tiếng sột soạt khi đầu bút của Thích Thủ Lân cọ xát với mặt giấy, tiếng gừ gừ từ chú mèo lông dài đang thoải mái khò khè trên đùi cậu…… Trì Diễm chỉ cảm thấy tim mình thật yên tĩnh và bình yên đến lạ. Cậu cũng vô thức nhắm hai mắt lại……
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Thích Thủ Lân gọi tên mình, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút mơ màng.
“Trì Diễm tỉnh dậy đi.”
“Bà ấy đến rồi.”
Ai? Ai đến chứ?
Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị Thích Thủ Lân bọc vào chiếc áo lông. Con mèo lông dài không biết đã rời đi từ lúc nào, cho nên cậu ngay lập tức liền đứng dậy. Ngây ngốc nhìn Thích Thủ Lân tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, quay lại chỗ cậu và dẫn cậu đến ban công nhỏ.
Chỉ đến lúc này, Trì Diễm mới hiểu ra —— bà ấy đến rồi.
Nữ thần của bình minh, Aurora.
Trong dải ánh sáng dài màu xanh bạc hà xuất hiện trên bầu trời đêm trong vắt, có ánh sáng màu vàng phát ra ở phần rìa. Ngàn vì sao sáng cũng không sánh nổi chân váy của vị nữ thần này. Mây cuộn mây tan, dáng người nhảy múa. Dần dần, màu vàng rực rỡ chuyển sang màu hồng tím, hồng tím rồi lại đổi sang đỏ nhạt…… Tầng tầng lớp lớp, bày ra trước mắt phàm nhân làn váy lộng lẫy mà thượng đế đã ban tặng cho người.
Thiên hà rộng lớn, cực quang vô tận.
Một người bình thường nhỏ bé không biết vì sao đột nhiên lại bật khóc, tiếc rằng chưa kịp rơi xuống đã kết thành băng bên khóe mi.
Những du khách trẻ rời đi chỉ sau một đêm. Khi bà chủ đang dọn dẹp phòng, bà nhìn thấy cuốn sổ lưu bút đang được mở ra đặt trên bàn ăn. Lời nhắn gửi mới nhất là một ngôn ngữ từ một vùng đất xa lạ mà bà không thể hiểu được. Chỉ có dòng chữ Tiếng Anh uốn lượn cuối cùng được đề bút một cách đẹp đẽ ——
I WILL LOVE HIM FOREVER.
Hai bóng người ngoài cửa sổ đang dần khuất xa trên con đường.
Bước vào mùa đông ấm áp.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Làm sao để viết văn như kiểu nhật ký hành trình du ngoạn được vậy mọi người?. ( vò đầu.jpg)
Phong cảnh là thật đó, những địa điểm thì mơ hồ lắm, tui còn gộp lại mấy chỗ với nhau. Đương nhiên là tui chưa đến mấy chỗ đó bao giờ, vẫn là chờ phú bà bao nuôi tui nhen. Cảm ơn.
WB: reinhard_fw