Vẫn là nên chủ động ngoan ngoãn đầu thú mong được khoan hồng vậy.
Khương Ngọc lấy điện thoại bấm vào số Khương Tình.
Một lúc lâu bên kia mới bắt máy.
“Tình! Hạ Nhi bị Dung Lạc bắt đi rồi! Em mau tới cứu cô ấy!”
[Chị nói cái gì?] Tiếng Khương Tình rít lên trong điện thoại, âm thanh tàn khốc băng lãnh đến cực điểm.Ngay lập tức Khương Tình liền lái xe chạy với club LX.
Nhìn thấy một tràng đổ vỡ cùng Khương Ngọc đang ngồi thẩn thờ trên ghế. Không nói không rằng lao đến đấm Khương Ngọc ngã lăn ra, một chân giẫm lên người Khương Ngọc.
“Nói! Hạ Nhi đâu?” Giọng Khương Tình âm u như ác ma dưới địa ngục.
Khương Ngọc ngẩng đầu dậy, khoé miệng chảy dòng máu đỏ tươi, răng còn hình như bị gãy mất một cái.
“Dung Lạc đem em ấy đi rồi!” Khương Ngọc cười khổ.
“Dung gia? Dung Lạc!”
Khương Tình khuôn mặt tối sầm lại, giọng nói âm trầm rét lạnh như sương như tuyết:
“Chị tốt nhất nên cầu nguyện cho Hạ Nhi không xảy ra chuyện gì. Còn không…”
Khương Tình dừng một chút, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua trái tim Khương Ngọc.
“Em đã từng nói rồi! Đúng chứ?”
Giọng Khương Tình băng lãnh đầy tàn khốc, sau đó liền nhấc chân xoay người đi ra cửa, ra hiệu cho Tô Thịnh đang cúi thấp đầu:
“Gọi người đến! Tới Dung gia.” Khương Tình âm trầm lạnh lẽo nói.
Trong đêm tối, một chiếc xe BMW chạy trên đường vắng lặng, Dung Lạc nhìn nữ nhân đang nằm trên chân mình, hơi thở đều đều an tĩnh, thần sắc khi ngủ vô cùng xinh đẹp dịu ngoan, trông giống như một thiên sứ thánh khiết trên thiên đường.
Ngón tay Dung Lạc liền vươn ra, khẽ chạm lên làn da mỏng manh trắng nõn trên khuôn mặt Hạ Nhi, xúc cảm mềm mịn như bông khiến Dung Lạc có chút mê đắm, nhìn ngũ quan tuyệt diễm lại mang chút lạnh lùng của Hạ Nhi, Dung Lạc cười khẽ nói:
“Nhìn thật giống bức ảnh hồi nhỏ tôi từng thấy của bà.”
Phía trước tay lái, người đàn ông mặc trang phục của quản gia liền gật đầu:
“Đúng vậy! Không gặp thì không biết, gặp rồi có chút sửng sốt. Vô cùng giống Dung tiểu thư hồi xưa.”
“Dù gì cũng là bà nội của cô ấy. Giống thì không có gì lạ.”
Dung Lạc thấp giọng cười, sau đó lại bổ sung:
“Nhưng tính cách thì quá khác biệt rồi. Bà ấy hiền thục bao nhiêu, nữ nhân này… vừa tàn nhẫn vừa hung ác. Tôi có chút bất ngờ.”
Tay Dung Lạc vươn lên chạm vào vết xước trên má trái, giọng mang oán trách lại như vô hạn cưng chiều:
“Ra tay ngoan tuyệt như bậy. Đối xử với chị họ của mình lại không chút kiêng nể nào cả.”
Vương Luân – quản gia Dung gia liền cười lớn.
“Hạ tiểu thư không biết cô chủ là chị họ của mình, với lại cô chủ cũng không có huyết thống với cô ấy, cô chủ nên xử lý chuyện Hạ tiểu thư tỉnh lại như thế nào?” Giọng Vương quản gia đầy tò mò.
“Dung gia thiếu một nữ chủ nhân! Vương quản gia! Ông thấy thế nào?” Giọng Dung Lạc cười như không cười, ánh mắt nhìn xuống nữ nhân đang thở đều đều trên đùi mình, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc Hạ Nhi.
“Dung lão gia từ lâu đã mong cô chủ an phận ở lại tiếp quản gia tộc Dung gia. Nếu thật sự cô chủ muốn để Hạ tiểu thư làm nữ chủ nhân của Dung gia, Dung lão gia sẽ không phản đối.” Vương Luân thành thật nói.
Dung Lạc nghe thấy liền cười khẽ.
Ông Hạ nghe Lương Hạ nói Hạ Nhi bị bắt cóc, vội vã gọi cho Khương Tình thì biết Khương Tình đã đi tới Dung gia tìm Hạ Nhi. Trong lòng lo lắng bất an.
Dung Lạc – hiện đang là gia chủ Dung gia, thân phận không tầm thường.
Dung gia hiện tại lớn tuổi nhất là Dung Tuyệt cũng được xem như là anh vợ của ông Hạ.
Đúng vậy! Dung gia chính là nhà mẹ đẻ của Bà Hạ – Dung Thiên Tuyết.
Nhưng bà Hạ lại là con gái nuôi, nên không cùng huyết thống với nhà họ Dung.
Từ khi Dung Thiên Tuyết gả cho ông Hạ, cũng chưa một lần nhắc đến Dung gia với ông. Còn Dung Lạc, chính là cháu gái duy nhất của Dung Tuyệt. Là người đang tiếp quản Dung gia – Một trong ba đại gia tộc lớn.
“Dung Lạc không phải vẫn ở nước ngoài sao? Tự nhiên lại về nước? Còn bắt Hạ Nhi để làm gì?” Ông Hạ đau đầu xoa trán nói.
Hạ Minh Phát cũng đứng ngồi không yên, nhìn ông Hạ đang rầu đến tóc rụng như mưa, liền âm dương quái khí nói:
“Con nhóc Lương Hạ nói Dung Lạc hành động không đúng đắn với Hạ Nhi. Không phải Dung gia cũng…”
“Ta chưa từng nghe nói đến chuyện đó.”
Ông Hạ vô cùng rầu rĩ bất an, sau đó lại như nghĩ ra chuyện gì, ông Hạ liền thấp giọng nói:
“Ngoại hình của Hạ Nhi có sáu, bảy phần tương tự vợ ta – Dung Thiên Tuyết. Có phải vì lý do đó mà Dung Lạc bắt Hạ Nhi không?”
Hạ Minh Phát nghe thấy liền chau mày nói:
“Ngoại hình giống thì sao lại bắt con bé chứ? Lỗi tại con nhóc Hạ Nhi đó thì có, khoảng thời gian trước yên tĩnh bao nhiêu, thì bây giờ gà bay chó sủa bấy nhiêu, ngày trước còn bị Dương Tuyết Hy gài bẫy đến xém tí mất mạng, giờ lại day vào Dung gia. Khương Tình có một nữ nhân không bớt lo như Hạ Nhi. Con cũng thấy lo giùm nó ấy.”
Ông Hạ cầm quải trượng đánh tới đầu Hạ Minh Phát lớn tiếng nói:
“Có đứa như mày sao hả? Hạ Nhi cháu ta mà gặp bề gì! Ta sẽ cho mày chôn cùng nó. Đồ thứ con trai bất hiếu!”
Hạ Minh Phát xoa xoa đầu bị gõ đến sưng lên, vô cùng uỷ khuất.