Buổi tối Vu Yên Nhi sang phòng Kiến Nhật Nguyệt để hỏi về chuyện Thanh Mai ra ngoài thuê nhà, cô ta trước đây ở lì vì muốn bám lấy Kiến Nhất, Cris Hàm xuất hiện không lâu cô ta đã dọn ra. Vu Yên Nhi vốn là một cô gái đa nghi, chỉ cần nhìn ánh mắt và nét mặt của Thanh Mai khi nhìn Cris Hàm liền có thể đoán được cô ta có mưu tính.
Đúng là Vu Yên Nhi muốn vạch mặt Thanh Mai bảo vệ hạnh phúc của Kiến Nhật Nguyệt, nhưng nếu cô ta thật sự có ý tấn công, Cris Hàm lại không giữ vững được tình cảm thì cô cũng sẽ tiễn hai người bọn họ lên đường một lúc, giúp một người mang lý do nhất thời lỡ bước không có trong tư tưởng của Vu Yên Nhi.
Vào trong phòng Kiến Nhật Nguyệt không cần gõ cửa, Vu Yên Nhi vô tình nghe được người chị thơ ngây của mình đang nói chuyện điện thoại với Cris Hàm nhờ anh đi cùng Thanh Mai xem nhà. Khóe môi Vu Yên Nhi cong nhẹ hứng thú, cô chưa cần ra tay thì Kiến Nhật Nguyệt đã mở lối, mọi chuyện đều đã được sắp sẵn, chỉ còn chống mắt lên mà xem.
Tính đi xét lại, người chịu tổn thương nhiều nhất có lẽ là Kiến Nhật Nguyệt, trong khi cô tin tưởng bạn bè mà không biết được con người thật của họ. Vu Yên Nhi muốn cho Kiến Nhật Nguyệt chuẩn bị sẵn tinh thần, nhỡ một ngày có sự cố xảy ra cũng không quá bất ngờ.
Đợi Kiến Nhật Nguyệt nói chuyện điện thoại xong, Vu Yên Nhi chậm rãi đi đến gần lên tiếng hỏi: “Chị, chị nhờ thầy Hàm đi xem nhà cùng Thanh Mai sao?”
“Ừ, chứ nhờ ai bây giờ, Kiến Nhất bị em quản chặt như vậy muốn nhờ cũng không được” Kiến Nhật Nguyệt vừa nói vừa leo lên giường ngồi tựa lưng vào thành giường.
Vu Yên Nhi kéo ghế ở bàn làm việc ngồi xuống, gián tiếp nhắc nhở: “Cho dù thân cũng không nên tùy tiện đưa người yêu mình cho người khác”
Kiến Nhật Nguyệt bật cười, lắc đầu phủ nhận bênh vực Thanh Mai: “Chị với cô ấy đã quen nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chị không hiểu con người thật cô ấy như thế nào, là do em nhạy cảm quá thôi”
“Quen lâu chưa chắc đã rõ, con người rồi cũng có lúc bị tiền tài chi phối, em chỉ nhắc chị như vậy, em thật sự không nỡ nhìn chị bị người khác đâm sau lưng đâu”
Hiếm khi thấy thái độ nghiêm túc của Vu Yên Nhi, trong lòng Kiến Nhật Nguyệt bắt đầu có chút bất an, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản vì cô em dâu này ghen tuông nên thường xuyên sinh ra ác cảm với những cô gái khác xung quanh.
Kiến Nhật Nguyệt bật cười thành tiếng, đột nhiên dâng lên cảm giác xúc động: “Từ khi nào em lại quan tâm chị như vậy?”
Vu Yên Nhi nhún vai, bày ra bộ mặt bình thản, ngang nhiên đáp: “Tưởng tượng đến lúc chị gả đi em vui lắm, nên phải lo cho chị nhanh chóng đi lấy chồng mới được”
Cảm xúc hạnh phúc hóa thành phẫn nộ, Kiến Nhật Nguyệt trừng mắt nhìn Vu Yên Nhi, hạ giọng cảnh cáo: “Ngon nhỉ, dám đối xử với chị chồng như vậy, mau về bảo Kiến Nhất dạy lại em đi”
“Chị quên rồi sao?” Nói rồi Vu Yên Nhi đứng dậy, tỏ ra kiêu ngạo: “Chị chỉ xếp sau em thôi nhé, đối với Kiến Nhất, em là tình yêu vô giá, còn chị chỉ là bà cô già thôi”
Vừa dứt lời Vu Yên Nhi lè lưỡi chọc tức Kiến Nhật Nguyệt, vội vàng bỏ chạy trước khi xảy ra khẩu chiến.
Kiến Nhật Nguyệt không dám tin vào những gì vừa nghe thấy, nhiều lúc tức đến nổi điên vẫn phải tự nhủ không nên tranh chấp với trẻ con, để rồi người bị ức hiếp nhiều nhất là cô.