Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiên Vu tộc muốn gả Tiên Vu Thải cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, ôm nàng lại, cấp tốc bay về phía trước nói:
– Ăn dấm chua ít một chút, đi thôi!
– Ôm một cái, Nữu cũng muốn ôm một cái!
Hổ Nữu vội chạy theo.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, ở bất kỳ ngóc ngách nào của tầng thứ hai cũng có thể nhìn thấy một cây đại thụ thông thiên. Mà bọn họ muốn tới tầng thứ ba, thì nhất định phải đến dưới đại thụ kia, theo đại thụ mà lên.
Không gian nơi này có chút hỗn loạn, nhưng rất bình thường, dù sao đây là trong cơ thể Á Long, cường đại đến ngay cả Thần linh hạ giới cũng không làm gì được, dù cho hiện tại chết già cũng có thể diễn hóa ra thần thông kinh người.
Tuy dọc theo đường đi vẫn gặp phải chút khúc chiết, chém rất nhiều Huyết Hòe Thụ Nhân, làm tiến độ của bọn họ thoáng chậm một ít, nhưng non nữa ngày say vẫn chạy tới nơi cần đến.
– Đây thực là một cái cây sao?
Khoảng cách gần quan sát, có thể phát hiện cây này hoàn toàn là do xương cốt hóa thành.
– Dựa theo tiền nhân suy đoán, đây là xương sống lưng của Á Long.
Hách Liên Tầm Tuyết nói.
Xương sống lưng, bất luận đối với Nhân tộc hay yêu thú, đều là xương trọng yếu nhất, thậm chí so còn trọng yếu hơn xương sọ. Nếu này là xương sống lưng của rồng, vậy thì chẳng trách có thể nối liền đất trời.
– Đã không còn Long uy.
Lăng Hàn đưa tay đặt lên “đại thụ”, cốt văn trắng loáng, dù cho trải qua không biết bao nhiêu vạn năm cũng không tổn hại, nhưng lại không có một chút khí tức lưu chuyển.
Bằng không, vị trí trọng yếu như xương sống lưng, tùy tiện thả ra một tia khí tức, phỏng chừng Phá Hư tầng chín phổ thông cũng bị trấn áp đến hai chân nhũn ra.
– Không nên khinh thường, tuy nơi này không có Long uy, nhưng chỉ cần lên tới độ cao nhất định sẽ có uy thế sản sinh, hơn nữa càng cao uy thế càng khủng bố.
Hách Liên Tầm Tuyết nhắc nhở.
Thật giống như chúng minh lời nàng nói, oành, chỉ thấy một người từ giữa bầu trời ngã xuống, ngã chặt chẽ vững vàng, rơi đến chia năm xẻ bảy. Đây là một tên Hải tộc, không có Chân Long huyết mạch, mà là thiên kiêu của Liễu Chươ ng tộc, cả người không có một cái xương, xưa nay lấy phòng ngự, sức khôi phục xưng danh, nhưng lại mất mạng ở đây.
– A!
Lại có người rơi xuống, nhưng lần này không có rơi chết, bất quá xương cối cả người chí ít đứt hơn nửa, máu phun như trụ, rất nhanh nhuộm cả người hắn.
Hắn giẫy giụa bò lên, dùng nguyên lực ngưng tụ xương gãy, lấy ra mấy viên đan dược, ngồi khoanh chân, luyện hóa dược lực, khôi phục thương thế.
Cây xương này quá to lớn, nên mỗi thời mỗi khắc đều có người rơi xuống, chỉ là giới hạn bởi tầm nhìn, bọn họ không nhìn thấy hết mà thôi.
– Ngươi có muốn tiến vào Hắc Tháp không?
Lăng Hàn hỏi Hách Liên Tầm Tuyết.
– Hừ, ngươi xem thường ta sao?
Hách Liên Tầm Tuyết bất mãn nói, nàng tốt xấu gì cũng là minh châu của Bắc Hải, hiện tại sức chiến đấu có khả năng còn trên Lăng Hàn.
Lăng Hàn giơ tay cười nói:
– Ai, không nhìn thấy lòng tốt, không phải quan tâm ngươi sao, lại bị ngươi hất hủi.
– Không cần!
Hách Liên Tầm Tuyết bắt đầu leo cây, tốc độ cực nhanh, lập tức liền xông lên hơn trăm trượng, có điều rất nhanh, tốc độ của nàng đã chậm lại.
– Hổ Nữu, chúng ta cũng lên.
– Ừm!
Hổ Nữu gật đầu, theo Lăng Hàn leo lên.
Quả nhiên, sau khi leo lên khoảng trăm trượng, thì có uy thế nhàn nhạt từ trên cây xương tản mát ra. Bởi vì ở đây mọi người không thể phi hành, chỉ có thể vịn cây trèo lên, nhất định phải ôm thân cây thật chặt, nên mọi thời khắc đều phải đối kháng uy thế như vậy.
Đối mặt loại uy thế này, Lăng Hàn và Hổ Nữu tự nhiên không để vào mắt, đều hóa thành lôi đình, nhanh chóng leo lên, như là chớp giật.
—————