Mọi người hơi giật mình.
Viên Khởi lập tức hô: “Thần y Lâm, anh yên tâm, từ hôm nay trở đi, Viên Khởi tôi chính là đối thủ của nhà họ Tư Mã, tôi lập tức gọi điện thoại, lập tức ngừng hết tất cả vụ hợp tác với nhà họ Tư Mã, cũng cấm người nhà họ Viên tôi qua lại với người nhà họ Tư mãi! Lại không theo chân bọn họ làm ăn nữa!”
“Tốt lắm!” Lâm Dương gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Khâu Qua và dì Liên, lãnh đạm hỏi: “Mấy người thì sao?”
“Chúng tôi cũng giống vậy! Tắt cả đều như thiên lôi, thần y Lâm sai đâu đánh đó!” Khâu Qua vội la lên.
Những người còn lại cũng ầm ï phụ họa theo.
“Được! Vậy tiếp theo đây phải xem biểu hiện của máy người rồi, nếu mấy người biểu hiện tốt, tôi cũng có thể cho! Hy vọng mấy người đề tôi thất vọng.”
Lâm Dương phát tay, gật đầu với Hạ Quốc Hải, rồi xoay người rời khỏi quán trà.
“Anh Lâm đi thong thả!”
“Anh Lâm, tôi tiễn anh!”
Mọi người vội vàng đứng lên theo, một đám cúi đầu khom lưng, nào còn dáng vẻ ngạo mạn như lúc trước nữa.
Vẻ mặt Hạ Quốc Hải đầy ý cười chua xót, nhìn theo bóng dáng Lâm Dương rời đi.
Ông ta biết, từ hôm nay trở đi, nhà họ Tư Mã không thể nào dừng chân tại Yến Kinh được nữa.
Mà một giây sau khi Lâm Dương rời khỏi tiệm trà, tất cả mọi trình tự đều bắt đầu làm.
Tư Mã Tàng ngồi ở trong đình hóng gió, yên lặng uống trà, trước mặt ông ta có ba chiếc điện thoại, mà ba chiếc điện thoại này đang không ngừng reo, hết chiếc này đến chiếc khác rung lên.
Ông ta không muốn nhận điện thoại nữa.
Ông ta đã nhận đủ rồi.
Trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, ông ta đã liên tục thu được bảy cuộc điện thoại ghê người.
Mỗi một tin đều là tin tức xấu.
Mỗi một tin, đều là khiến cho người ta khó mà tưởng tượng, không thể tưởng tượng…
“Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Mã Tàng hít một hơi thật sâu, lắm bẩm nói.