Sau đó, Giang Nghĩa nhận được một tin nhắn của Tiểu Điệp, thời gian và địa chỉ được gõ rất rõ ràng.
Khuôn mặt Tân Uẩn lộ ra nụ cười, cô ta vui vẻ nói: “Cuối cùng thì cô ấy cũng nghĩ thông rồi nhỉ? Bây giờ anh có thể dẫn cô ấy về giao cho bạn mình rồi.”
Nhưng Giang Nghĩa chẳng những không vui mà còn nghiêm túc nói: “Tân Uẩn, ông Tân, từ nay về sau không được rời khỏi khách sạn, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn và sắp xếp người bảo vệ hai người.”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, Tân Uẩn với Tân Tử Dân hơi lúng túng.
Chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu?
Tân Uẩn hỏi: “Anh sao vậy?”
Giang Nghĩa quả quyết nói: “Lúc khiêu vũ, thái độ của Tiểu Điệp rất cương quyết, cô ấy không chịu quay về, hơn nữa còn tỏ ra phản kháng mạnh liệt. Tại sao bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy?”
Tân Uẩn nhún vai: “Có lẽ là cô ấy nghĩ thông suốt rồi?”
Giang Nghĩa lắc đầu.
Có một câu nói rằng: Sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kì lạ.
Chuyện bất thường như này chắc chắn là có một nguyên do sâu xa hơn.
Giang Nghĩa trả lời: “Tôi vừa tra tấn thiếu chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên sống không bằng chết, Thuỷ Vân Thiên là thế lực lớn nhất ở Nam Thành. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, vậy mà đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô cảm thấy có bình thường không?”
Tân Uẩn lúc này mới nhận ra được vấn đề.
Đúng vậy, quá bất thường!
Xét ở góc độ bình thường, Thuỷ Vân Thiên chắc chắn sẽ dẫn người đến bao vây khách sạn nhằm giết anh.
Nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì cả, điều này rất bất thường.
Lời giải thích duy nhất là…
Tân Uẩn đột nhiên tỉnh ngộ: “Ý của anh là Tiểu Điệp hoàn toàn không có ý định quay về với anh, mà là bị chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên uy hiếp?”