“Không phải yêu pháp, nói không chừng là tiên pháp” Lý Đại Lượng lại nói một câu, thấy Vi Nghĩa Tiết trên mặt sát khí đại thịnh, giật mình cuống quít nói: “Vi Tướng quân, không phải là ta nói loạn quân tâm, ta lúc ấy cũng không ờ tại đầu tường, mọi thứ đều là nghe thành binh nói lại. Bọn họ nói Tả Tướng quân đang tại cùng Tiêu Bố Y nói chuyện, Tiêu Bố
Y khuyên Tả Tướng quàn đầu hàng. Tả Tướng quân nhất định không chịu..
Vi Nghĩa Tiết thờ dài nói: “Tả Tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, hiểu được ý vua. Nhưng hắn tại đằu tường, làm sao lại chết?”
Lý Đại Lượng đo dự rồi nói: “Nghe thành binh nói, Tả Tướng quản kiên trì không hàng, quân ta ủng hộ, Tiêu Bố Y thẹn quá hóa giận, đột nhiên phẩy tay áo một cái, từ trong tay áo phát ra một đạo ánh sáng, đã đánh lên trên người Tả Tướng quân, Tà Tướng quàn quát to một tiếng, xoay người ngà xuống mất mạng. Binh sì đằu tường đại loạn, này đây mới bị Tiêu Bố
Y phá được thảhh tri Người nói… đây không phải yêu pháp thì là cái gì?”
Lý Đại Lượng, Vi Nghĩa Tiết cùng không biết tình huống ờ đầu tường lúc ấy. nghe nói
như vậy đơn giản là nghe nhẳm đồn bậy. Thật ra nói toạc ra cũng đơn giản. Tiêu Bố Y noi theo phương phép năm đó đối địch Khắc Lệ Ti Tháp Cách, khi mặt trời ngà về phía tây, cho binh sĩ bên người dùng gương đồng mượn ánh nắng hắt vào mắt của Tả Nan Đương, sau đó một mũi tên bắn chết hắn.
Tiêu Bố Y cần cù tập Dịch Cân kinh, hơn nữa thể chất cực kỳ đặc thù. công phu tuy nói không tiến triển cực nhanh nữa, nhưng so với người khác thì vẫn tiến triển nhanh hơn rắt nhiều. Lúc trước hắn kéo cường cung sáu thạch, đã khiếp sợ Đông Đô. đến hiện tại đã có thể kéo cường cung chín thạch, so với thẩn cung của Trương Tu đã năm đó, đã không thua kém. Hắn kéo căng cung, mũi tên đi như lưu tinh, đầu tường mặc dù cao. nhưng Tả Nan Đương vẫn khó ngăn cản một mũi tên của Tiêu Bố Y, bị bắn chết tại đầu tường. Tiêu Bố Y lúc này mới nhân cơ hội công thành.
Những chuyện này nhắc tới cũng đơn giản, nhưng khi hỗn loạn, lại làm cho rất nhiều người không rò chân tướng đại kinh thất sắc, Vi Nghĩa Tiết trước mắt chỉ nghe lời kể lại, thì làm sao mà đoán được tình hình xảy ra lúc trước?
Không đợi hòi lại, đã có binh sĩ cấp báo nói: “Khởi bầm tướng quàn, việc lớn không ổn, Du dịch sứ vừa rồi báo lại. ngoải thành đông ba mươi dặm, phát hiện Tây Lương thiết kỵ!”
“Khốn kiếp, tại sao bây giờ mới báo?” Vi Nghĩa Tiết quát.
Binh sĩ vội kêu lên: “Không phải chúng ta giờ mới báo. mà là kỵ binh của bọn họ đi quá nhanh, quân tiền tiêu của chúng ta căn bản cũng không kịp quay lại. Đến hiện tại, chỉ sợ đã nhanh đến dưới thành !” Binh sĩ sắc mặt như đất, hắn sợ Vi Nghĩa Tiết tức giận, nhẹ nhàng đem quân tình nói ra. Thi ra Du kỵ binh khi đến dưới thành, T ây Lương thiết kỵ đã cách Du Thứ cũng không xa.
Vi Nghĩa Tiết bỗng nhiên đứng lên, một cước đá ngà lăn binh sĩ, cũng không tức giân nữa, đã chạy ra khỏi phù, vọt tới của thành, có thể nói là chạy như bay tới đầu tường, nhìn xuống xem xét, thi giống như đã trúng một gậy.
Thủ tướng cùa thành gọi là Điền Hoa, vẫn còn biết chuyện, khi biết thiết kỵ cùa đối thủ xông tới, trước tiên đóng cùa thành lại, kéo cầu treo.
Nam Du Thứ có sơn lĩnh gọi là Hoàng Xà Lình, sau khi vượt qua Hoàng Xà Lĩnh, thành Thái Nguyên đã ờ trong tẩm mắt. Giữa Hoàng Xà Lĩnh có một dòng nước qua, gọi là Động Qua Thùy, Du Thứ dẫn Động Qua Thủy rót vào hộ thành hà, hà rộng mấy trượng, bên trong đào rất sâu, người thường khó qua
Nhưng cẩu treo kéo lên, lại đem dân chúng cùng quan binh Vi Nghĩa Tiết phái ra gặt gắp lương thực đều ngăn ở ngoài thành.
Vi Nghĩa Tiết chi sợ Tiêu Bố Y đoạt lương, lúc này đây sớm phái ra binh sĩ dẫn dân chúng đi thu lương, những người này biết rằng kẻ địch tiến đến. liều mạng quay trờ lại. chỉ vì một nhà già trẻ tất cả ờ trong thành. Nào đâu nghĩ đến lại bị ngăn ở ngoài của. không khỏi khóc lớn kêu to, thỉnh cầu thành binh buông cằu treo xuống, mở cừa thành ra, để cho bọn họ vào thành.
Nhưng xa xa khói bụi bốc cao lên, địch binh đã gần đến. Điền Hoa trong lòng ráng cứng rắn, không để ý tới.
Tây Lương thiết kỵ đã tới, lướt nhanh như gió, như hổ vào bầy đẻ. hơn ngàn ky binh phóng ngựa đạp mạnh, quân dân ngoải thành Du Thứ đã loạn làm một đoàn. Có kẻ trực tiếp nhảy xuống hộ thành hà, bơi về phía thành, có người hướng về phía hoang đã chạy đi. nhưng có thể nào trốn khỏi bốn vó ngựa?
Tây Lương thiết kỵ một hồi loạn tiễn, bắn chết quàn dàn khó có thể đếm. lãnh khốc vô tình.
Đường quân đầu tường thấy Tây Lương thiết kỵ không kiêng nể gì cả, đều phẫn nộ tức giận, lúc này Vi Nghĩa Tiết mới lên tới đầu tường, không khỏi tim như bị đao cắt Có tướng Dương Mao Tiến thấy dưới thành chỉ có hơn ngàn kỵ binh tàn sát bừa bãi, lại thấy gần vạn binh sĩ trong thành không dám ra khỏi thành, thinh lệnh nói: “Vi Tướng quân, quân Tây Lương thế tới mặc dù mành liệt, nhưng chắc hẳn đại quân còn xa, trước mắt chỉ có hơn ngàn thiết kỵ, mạt tướng thỉnh dẫn hai ngàn binh đánh ra, giết nhuệ khí của chúng”.
Vi Nghĩa Tiết lạnh lùng quát: “Thù thành là trên hết”.
Dương Mao Tiến tức giận nói: “Những quân dân này đều là..
“Không cần nhiều lòi. Điền Hoa làm rất đúng, nếu để cho bọn họ xông tới, chết cầỉ sợ càng nhiều hơn” Vi Nghĩa Tiết lạnh lùng nói: “Điền Hoa, nhanh chóng lệnh cho binh sì làm tốt chuản bị thù thành, máy ném đá đã vào chỗ chưa?”
Điền Hoa nói: “Thành trì bốn phía đều đã chuẩn bị ổn thỏa, cho dù bọn chúng mọc hai cánh, cũng khó có thể công phá Du Thứ” Điền Hoa bộ dáng rất có nắm chắc, Vi Nghĩa Tiết trong lòng lại không yên. Lý Đại Lượng đã thấy qua thủ đoạn của quân Tây Lương, ờ một bên nói: “Không thể chù quan..Thấy mọi người nhìn về phía chính minh, trong ánh mắt nhiều ít có chứa sự khinh thường, lại cúi đằu lằm bằm một câu, “Không thể chủ quan”.
Lý Đại Lượng ở trong mắt mọi người là đào binh, nói chuyện tất nhiên thiếu rất nhiều phân lượng. Vi Nghĩa Tiết mặt ngoải trấn tĩnh, lòng nóng như lừa đốt. lúc này Thiết giáp ky binh đã đem quân dân ngoài thành giết đến bảy tám phần, thấy trong thành cũng không xuát binh, hiểu rằng kế dụ địch đã mất đi hiệu lực, giục ngựa phân ra hai cánh, tới cách thành chừng một tầm tên thi dừng lại. Mọi người còn chưa buông lỏng, chợt nghe Điền Hoa hét lớn: “Mọi người xem”. Thật ra không cần hắn nói, mọi người đã thấy đến khói bụi phóng lên trờỊ ngay sau đó phía trước tuôn ra một đường lẳn đen.
Đường lằn đen giống như triều lên, coi như tụ tập. từ xa tiến lại, cuồn cuộn bức đến.
Ngay sau đó gió lạnh đánh úp lại, tiếng bước chân rầm rập, bộ binh Tây Lương đã nhóm bày phương trước đi trước, thẳng đến Du Thứ. khí thế bức người.
Tiếng bước chân chinh tề nhất trí, giẫm cho đất rung núi chuyẻn. thành chấn nước động, đại kỳ phần phật, đón gió phấp phới, tiệp qua một lát, liền thấy được từng dày. từng hàng binh sĩ tràn vào ánh mắt, tiệp cận thành tri, khí thế hoành tráng, chiến ý mạnh mẽ.
Một tiếng xoạt vang lên, tíiuln bài binh đã vào chỗ, thuẫn bài đâm xuống đất. ở phía trước thành trong nháy mắt bày ra một đạo tường thệp, nghiêm ngặt cô đọng, khiến cho thành binh run sợ.
Một tiếng roạt vang lên, trường thương thù trường thương nghiêng đâm vào không khL ờ phía sau thuẫn bài, phát ra hàn quang lấp lánh. Trường thương như rừng, trường thưcmg như gió, hàn khí lành lạnh xẹt qua Du Thứ. khiến cho Đường quân nhịn không được rùng mình.
Một tiếng ào vang lên, cung tiễn thủ tản ra hai cánh, giương cung nơi tay. mưa tên đã xuất, tên đã trên dây, ẩn mà không phát.
Ngay sau đó khí giới công thành nhiều vô số, từ xa xa đưa tới. Kỵ binh áp trận, tản ra hai cánh.