“Ngươi… các ngươi rốt cuộc muốn gì? Lương thực, hoàng kim hay là mỹ nữ?”
“Đừng hiểu nhầm, ta đã từng nói chúng ta chỉ cần A Dục Vương, bởi vì ta cũng là một phật tử ngoan đạo, muốn cùng hắn nghiên cứu một chút”.
“Ăn nói xằng bậy, các ngươi đây là đã quyết tâm tìm đến con đường chết đúng không?”
“Hừ, ngươi cho rằng ta không biết sao, đám được gọi là quý tộc trong thành đã bỏ chạy khỏi vương thành Đức Lý rồi, còn mang theo rất nhiều binh lính, A Dục Vương các người không phải thật sự cho rằng Phật tổ có thể cứu được hắn ta đó chứ?”
“Ngươi… ngươi không được phép phỉ báng A Dục Vương vĩ đại và Phật tổ…”
“Ha ha ha… đáng tiếc, Phật tổ của các ngươi độ ta không độ hắn, Phật tổ cũng biết chọn người đó”.
“Ngươi… được, ta sẽ chuyển những lời ngươi nói tới A Dục Vương, các ngươi đừng hối hận”.
Nói xong, sứ thần của A Dục Vương liền rời khỏi doanh trại Phù Tang, còn Thổ Chân Danh Phá vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn về phía vương thành Đức Lý.
“Truyền lệnh đại quân, lập tức chuẩn bị công thành, tiếp tục dùng bách tính của chúng làm lá chắn, ta muốn xem xem chúng rốt cuộc có giết hay không”.
Thành Đức Lý, hoàng cung.
“A Dục Vương, người Phù Tang lại bắt đầu tấn công rồi, chúng đuổi dân chúng của ta chạy phía trước, chúng ta căn bản không thể đánh trả, mong ngài lập tức hạ lệnh cho phép bắt giết những dân chúng đó, bằng không ngoài thành e rằng không kiên trì thêm được bao lâu nữa”.
A Dục Vương nhắm mắt lại, đối với người đã chiến đấu nửa đời là hắn sao có thể không biết mục đích của người Phù Tang, nhưng từ giây phút người phụ nữ mà hắn yêu tử trận vì hắn, linh hồn của hắn đã chết theo rồi…
“Được rồi, cả đời ta giết người vô số, thực sự không muốn có thêm người chết vì ta nữa, người Phù Tang không phải chỉ muốn tính mạng của ta sao, ta cho hắn là được”.