– Tế tự chi địa là nơi lịch đại tổ tiên Kiếm Thần Tông an giấc tại nơi này, thậm chí ngay cả lão tổ cũng lưu Kiếm Thần chi tâm yên giấc nơi đây.
– Đứng sừng sững vài vạn năm cho nên nó có sứ mạng và linh tính của mình.
Trần Văn Húc nói.
– Cả tế tự chi địa đều có linh tính của mình?
Lời này không chỉ làm mọi người ngạc nhiên, ngay cả Nhiếp Vân cũng mở to mắt khó mà tin nổi.
Nhiếp Vân hiểu rõ tế tự chi địa đang tồn tại ở nơi nào, nó được xây dựng trong không gian loạn lưu, địa vực thật lớn như nếu có linh tính của mình, Làm… Làm sao có thể?
– Không nên không tin, linh tính này là Kiếm Thần lão tổ giao phó, hơn nữa nghe nói chỉ cần có thể được linh tính tán thành, tế tự chi địa sẽ có thực lực an Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, sở hướng vô địch.
Nói đến đây Trần Văn Húc quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, ánh mắt mang theo hưng phấn khó có thể che giấu.
– Mà ngươi… Là người có đủ tư cách được linh tính tán thành!
– Ta?
Nhiếp Vân sững sờ, đầu óc hơi choáng váng.
Tế tự chi địa có được linh tính làm hắn cảm thấy khó tin, Trần Văn Húc nói càng lắm hắn cảm thấy không hiểu.
Hắn cũng không phải người Kiếm Thần Tông làm sao đạt được linh tính tế tự chi địa của Kiếm Thần Tông tán thành chứ, việc này rất cổ quái nha.
– Không sai! Tông môn có truyền thuyết, chỉ cần được Kiếm Thần chi tâm tán thành, hơn nữa triệt để luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm là có thể đạt được linh tính tế tự chi địa tán thành, ở chỗ này có được chiến lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, có thể nói vô địch!
– Một khi thành công, đừng nói Bạt chỉ có được sức chiến đấu Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh hậu kỳ, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của ngươi.
Sắc mặt Trần Văn Húc đỏ lên, hưng phấn nói ra.
– Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong?
Nhiếp Vân chép miệng ba cái.
Kiếp trước hắn đạt tới cảnh giới này, biết rõ cảnh giới này khủng bố, bàn tay xé rách ngôi sao, một chưởng hủy diệt lục địa, linh hồn đi ngang qua thiên cổ, thả người nhảy lên có thể rời khỏi đại lục Phù Thiên, tiến vào hư không loạn lưu… Nói loại thực lực này đã vượt qua phạm trù nhân loại có thể tưởng tượng cũng không phải nói ngoa.
– Chỉ có thể có được thực lực như vậy tại tế tự chi địa mà thôi, rời khỏi nơi này thì không được, dù như thế cũng rất đáng sợ, từng có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong chẳng khác gì có kinh nghiệm tấn cấp cảnh giới này, như vậy có thể phát triển càng lớn hơn nữa.
Đôi mắt Trần Văn Húc tỏa sáng, nói tới đây hắn nhìn qua Thiên Huyễn.
– Thiên Huyễn huynh, có lẽ Kiếm Thần Chi Kiếm bị ngươi trộm đi rồi, nhanh lên cho ta, nghĩ biện pháp đưa cho Nhiếp Vân tiểu huynh đệ luyện hóa, hắn hiện tại đạt được Kiếm Thần chi tâm tán thành, chỉ cần lại luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm là có thể đạt được tế tự chi địa tán thành, từ đó đánh chết Bạt triệt để, cũng diệt trừ ô danh Kiếm Thần Tông chúng ta.
Bởi vì biết rõ Nhiếp Vân có khả năng trở thành cao thủ Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, Trần Văn Húc xưng hô cũng biến thành tiểu huynh đệ.
– Ta?
Thiên Huyễn sững sờ
– Ta không có trộm Kiếm Thần Chi Kiếm?
– Cái gì Không phải ngươi trộm? Chẳng lẽ là Vân Huyên gạt ta? Không sai, nhất định là gạt ta, muốn ta ngoan ngoãn nói ra bí mật của Kiếm Thần chi tâm và Kiếm Thần chi môn, đáng giận, đáng giận mà.
Tuy danh khí Thiên Huyễn không tốt nhưng người ở chung với hắn đều biết hắn nói một là một, nói hai như một, không có khả năng nói dối, nghe hắn nói mình không có trộm Kiếm Thần Chi Kiếm, sắc mặt Trần Văn Húc lúc này biến thành tái nhợt, hưng phấn vừa rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hắn không có trộm Kiếm Thần Chi Kiếm, Vân Huyên lại nói hắn trộm, từ đó làm mình sốt ruột phẫn nộ, từ đó nói ra bí mật Kiếm Thần chi tâm và Kiếm Thần chi môn… Xem ra tất cả là mưu kế của Vân Hiên.
Không có Kiếm Thần Chi Kiếm, mặc dù đạt được Kiếm Thần chi tâm tán thành cũng vô dụng, cũng không có khả năng đạt được tế tự chi địa tán thành, cũng không thể gia tăng thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, tự nhiên không thể đánh chết Bạt!&