Hoắc Vũ Hạo đột nhiên lạnh lùng nói. Mặc dù hắn thừa nhận thống khổ to lớn dưới uy áp của Đế Thiên, nhưng cỗ ý niệm tinh thần này vẫn chính xác truyền vào trong óc Đế Thiên.
– Ta có truyền thừa do Đế Hoàng Thụy Thú hiến tế. Ta nắm giữ vận mệnh lực như nàng đã từng nắm giữ. Có lẽ, ta không cách nào chiến thắng ngươi, cũng quyết định không được vận mệnh của cường giả như ngươi. Nhưng mà, ít nhất ta có thể quyết định vận mệnh của mình. Chỉ cần ta tâm niệm vừa động, liền có thể đoạn tuyệt vận mệnh của mình, cứ thế vẫn lạc. Lúc đó, khí vận của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng sẽ bị đoạn tuyệt. Thần Thú, Ngươi Tin Tưởng Vận mệnh Không?
Câu nói sau cùng, Hoắc Vũ Hạo là từng chữ, từng chữ nói ra, mỗi một chữ đều bao hàm tinh thần lực cường đại.
– Ngươi đang uy hiếp ta?
Đế Thiên tức giận gầm nhẹ.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
– Ngươi có thể nói như vậy. Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chôn cùng. Ngươi thân là Thần Thú, chẳng lẽ không vì con dân của mình cân nhắc sao?
Đế Thiên giận dữ gầm lên:
– Thành Sử Lai Khắc các ngươi giết hại con dân của ta nhiều như thế, huyết hải thâm cừu này, chỉ có thể dùng máu tươi của nhân loại các ngươi đến rửa sạch.
Hoắc Vũ Hạo không chút khách khí lên tiếng:
– Chuyện này là các ngươi tự tìm. Nếu như ngươi không dẫn dắt đại quân thú triều đến công kích chúng ta, lại như thế nào phải gánh chịu đả kích nặng nề như thế. Nhưng mà, ít nhất hiện tại ngươi còn có hơn phân nửa thủ hạ còn sống. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn có thể duy trì cân bằng sinh thái. Tiếp tục chiến đấu nữa, đừng nói cái chết của ta sẽ đoạn tuyệt khí vận Tinh Đấu Đại Sâm Lâm các ngươi. Ngươi tự hỏi, nếu như ngươi đem Sử Lai Khắc diệt sát, hồn thú ngoại thành còn có thể sống sót bao nhiêu? Tam quốc Đấu La Đại Lục, sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Đối với bọn hắn mà nói, bản thân Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chính là một cái bảo tàng khổng lồ, sau khi bị học viện Sử Lai Khắc chúng ta lấy diệt vong làm đại giá để trọng thương các ngươi, đó chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay. Cho nên, Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu tất vong. Hiện tại thối lui còn có thể giữ lại hi vọng.
Đế Thiên đang phẫn nộ đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, trong tròng mắt màu vàng của hắn cũng theo đó trở nên thâm thúy, hắn không còn gầm thét , đồng dạng cũng thông qua ý niệm tinh thần cùng Hoắc Vũ Hạo giao lưu.
– Không tệ, ngươi nói đúng. Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta đúng là rất có thể vì vậy mà diệt vong. Nhưng mà, coi như lần này chúng ta lui binh, chẳng lẽ nhân loại các ngươi liền sẽ không đem chúng ta diệt vong trong tương lai sao? Không, bọn hắn sẽ không. Nhân loại các ngươi lòng tham không đáy, nguyên lai thời điểm chỉ có hồn sư đã cần đại lượng hồn hoàn, hiện tại các ngươi lại có thêm cái nghề nghiệp hồn đạo sư, đám hồn sư bình thường vốn không thể tấn thăng lên cao giai, cũng có thể thông qua phương pháp đặc thù mà phát triển lên. Coi như bọn hắn cần hồn hoàn phẩm chất khá thấp, nhưng cũng phải giết hại hồn thú chúng ta mới thu hoạch được.
– Lần này Tinh Đấu chúng ta đã bị thương nặng, tương lai càng không thể bảo vệ mình. Mà cùng với hồn đạo khí của các ngươi càng ngày càng cường đại, chẳng lẽ hồn thú chúng ta còn có không gian sinh tồn sao? Lần này phát động thú triều, cố nhiên bởi vì Thụy Thú vì ngươi mà hiến tế, nhưng càng quan trọng hơn, là không gian sinh tồn của hồn thú chúng ta bị các ngươi chèn ép quá mức. Nếu không ngăn cản nhân loại các ngươi phát triển, chúng ta sớm tối sẽ triệt để bị các ngươi nô dịch, thậm chí triệt để diệt tuyệt. Cho nên, bổn tọa thà rằng không tiếc bất cứ giá nào cùng các ngươi ngọc đá cùng vỡ, cũng không muốn tộc nhân bị các ngươi dần dần kéo vào con đường tuyệt vong.
Đột nhiên nghe Đế Thiên nói lời tỉnh táo, khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm giật mình. Vị Thần Thú này đâu còn vẻ điên cuồng như lúc trước. Hoặc phải nói là, hắn tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng điên cuồng.
– Thần Thú, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Hoắc Vũ Hạo tận khả năng để cho cảm xúc bản thân giữ vững bình tĩnh, hắn biết rõ, với sự cường đại của Đế Thiên, dù là sóng tinh thần của hắn hơi dao động một chút, đối phương nhất định vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.
– Ngươi nói.
Đế Thiên thản nhiên nói. Nhưng trong tròng mắt màu vàng khổng lồ của hắn, Hoắc Vũ Hạo thấy được vẻ cô đơn.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Ngài là Vạn Thú Chi Vương, là thủ hộ giả của tất cả hồn thú, nhân loại chúng ta đánh giá là đứng đầu Thập Đại Hung Thú. Nhưng mà, ngài cũng phải thừa nhận, chỉ từ trí tuệ nhìn lại, trí giả trong nhân loại chúng ta vượt xa hồn thú các ngươi, đúng không?
Đế Thiên lên tiếng:
– Không sai. Nếu không, nhân loại các ngươi cũng không có khả năng ngắn ngủi trong vài vạn năm, từ chủng tộc nhỏ yếu đến nỗi tư cách làm đồ ăn đều không có mà đi đến hôm nay. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng nhân loại các ngươi quả thực đã trở thành chúa tể của toàn đại lục.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Người cảm thấy, cùng với chức nghiệp hồn đạo sư phát triển, số lượng hồn sư, hồn đạo sư gia tăng, nhân loại cùng hồn thú dần dần xuất hiện tình huống tuần hoàn sinh thái không cân bằng, bản thân nhân loại chúng ta chẳng lẽ không phát hiện sao? Có lẽ, tuyệt đại đa số hồn sư, hồn đạo sư đều bởi vì ích lợi của bản thân mà xem nhẹ những thứ này. Nhưng mà, tất nhiên có một phần cường giả nhìn xa trông rộng ý thức được vấn đề này tồn tại, đúng không? Dù sao, nếu như hồn thú diệt tuyệt, đối với hồn sư nhân loại chúng ta lại có chỗ tốt gì? Chúng ta làm mất đi khả năng có được hồn hoàn, tương lai không còn hồn sư, cái chức nghiệp này cũng sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử, không phải sao? Bất luận đối với sự phát triển của hồn sư hay là hồn đạo sư đều cực kỳ bất lợi.
Đế Thiên trầm mặc một lát, sau dó lên tiếng:
– Như thế thì sao? Nhân loại các ngươi có biện pháp hạn chế sự tham lam của hồn sư và hồn đạo sư? Không còn săn giết tộc nhân của ta sao?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Không có cách nào. Tất cả sinh vật đều có phần tham lam của mình, ai cũng sẽ không nguyện ý từ bỏ cơ hội khiến bản thân trở nên cường đại. Cho nên, nếu như người hi vọng nhân loại không còn thu hoạch hồn hoàn, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào. Vấn đề lợi ích, chỉ có lợi ích mới có thể giải quyết.
Đế Thiên ngẩn người:
– Lợi ích mới có thể giải quyết? Ý của ngươi là, ngươi có biện pháp giải quyết vấn đề hồn hoàn?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Ta không thể khẳng định, nhưng ít ra có thể thử. Người có thể buông lỏng áp chế ta một chút, ta tuyệt đối sẽ không chạy, nếu không, trước đó ta cũng sẽ không ra mặt. Ta có vài thứ muốn cho ngài thấy.