Cô ấy đứng dậy đi về phía phòng bếp, nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn mặc tạp dề, thành thạo điêu luyện cầm dao làm đồ ăn.
Cô ấy lắng lặng ngắm nghía bóng lưng của anh ta, một màn này cũng đã từng xuất hiện, chỉ có điều khoảng cách thật sự quá xa vời, suýt nữa thì cô ấy đã quên mất rồi.
Cô ấy chưa hề nghĩ tới chuyện kết hôn, dù là lúc trước thích Nguyên Doanh cũng chưa từng ảo tưởng muốn tiến vào.
lễ đường với Nguyên Doanh.
Nhưng sau khi gặp được Ôn Mạc Ngôn, thậm chí cô ấy lại cảm thấy có gả cho anh ta cũng không tệ.
Anh ta biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác, quan tâm rất chu đáo.
Mặc dù không giỏi nói chuyện nhưng mỗi lần làm chuyện gì đều khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Cô ấy không cần lời lẽ phải hoa mỹ, chỉ cần một người toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy là được rồi.
Cô ấy đã từng ảo tưởng, về sau nếu gả cho Ôn Mạc Ngôn, chắc chắn cô ấy sẽ là người làm mưa làm gió ở trong nhà.
Nhưng… Bây giờ, tất cả ảo tưởng đều tan vỡ.
Ngay khi cô ấy lâm vào trầm tư, Ôn Mạc Ngôn đã xoay người lại, nhìn thấy cô ấy thì không khỏi nhíu mày.
“Mau nghỉ ngơi đi, cơm trưa phải một lúc nữa mới xong, canh gà cần hầm lâu một chút”
“Chờ đã… tay của anh”
Đột nhiên cô ấy nghĩ đến cái gì đó.
Tay phải của Ôn Mạc Ngôn vẫn còn đang bị thương, làm sao có thể nhúng nước rửa rau?
Băng gạc của anh ta đã ướt đẫm, có thể nhìn thấy lớp da phiếm hồng ở bên trong.
“Chút tổn thương ấy đối với anh mà nói không tính là gì, mà tay trái tay phải đều có thể dùng được, cho nên em không cần phải lo lắng”
“Em xem một chút…”
“Anh đã nói là không sao rồi”
Thái độ của anh ta ương ngạnh, khiến cô ấy không có cách nào phản bác.
Anh ta đẩy cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, anh ta mở tỉ vi, bật kênh mà cô ấy thích, sau đó lại mang tới một ly nước đường đỏ.
“Nóng, uống vào sẽ tốt hơn một chút.”
“Anh mua đường đỏ à?”
“ừ”
“Cũng thuận tiện mua luôn cả nguyên liệu nấu ăn sao?”
“Nếu không thì giữa trưa ăn cái gì?”
Ôn Mạc Ngôn tức giận nói, giống như cô ấy đang hỏi một câu nhảm nhí vậy.