Tiếng lách cách, cửa phong bất ngờ mở ra, cả người cô ngã vào lòng Cố Gia Huy.
“Chú ba Cố.”
“Không phải hoàng thượng hả?” Cố Gia Huy nhíu mày nói.
Hứa Minh Tâm nghe thấy liền bật cười, nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy lên người Cố Gia Huy.
Phản ứng của anh cũng rất nhanh, hai tay lập tức giữ lấy mông cô, còn cô lại thuận thế hai chân kẹp trên eo anh.
Cánh tay trắng như củ sen của cô ôm trên cổ anh, cả người cứ giống như con gấu túi.
“Hoàng thượng nguôi giận rồi chưa? Có cần thần thiếp dỗ người không?”
“Ừm, em dỗ anh đi.”
Anh không vội ra ngoài mà lại quay trở về chỗ ngồi, đặt Hứa Minh Tâm lên bàn làm việc.
Bàn làm việc thần thánh như vậy lại bị cô coi như băng ghế, mấy văn kiện dưới mông cô có khi lại lên đến mấy ngàn tỉ.
“Hôn anh, ôm anh? Dỗ anh như thế này à?”
“Được.”
Cố Gia Huy gật đầu, thể hiện chấp nhận.
Hứa Minh Tâm tiến lên trước một chút, hôn lên má anh, sau đó lại ôm một lúc.
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, bọn họ vẫn còn đợi chúng ra xuống ăn cơm nữa kìa.”
“Em có cảm thấy anh bụng dạ hẹp hòi không?”
Cố Gia Huy hỏi.
Một tay anh đặt trên huyệt thái dương, xoa xoa nhẹ, cảm thấy hơi đau đầu.
Sự độ lượng của anh thật sự càng ngày càng nhỏ rồi.
“Em có thể nói..thật không?”
