“Nhưng mà nếu thật có hơn mười vạn binh mã, lương thảo cũng là vắn đề” Tiêu Bố Y nói: “Người Đột Quyết không sự sản xuất, dùng bắt người cướp của mà sống, chúng ta phải từ nhược điểm này mà ra tay”.
Từ Thế Tích tinh thần chấn động. “Nếu có thể nhanh chóng phá được Thái Nguyên, phải gặt gấp lúa mì vụ xuân, vườn không nhà trống, liều chết kháng quân Đột Quyết, cắt đứt liên lạc cùa bọn chúng cùng Đường quân. Quân Đột Quyết không có lương thực, nhất định sẽ quay lại”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, mới định nói cái gì đó, có binh sĩ vội vã đuổi tới, “Khởi bẳm Tây Lương vương, Ngu Thượng Thư cầu kiến”.
Tiêu BỐ Y ngần ra, “Ngu Thế Nam?”
Từ Thế Tích trong lòng nóng lên, bật thốt lên muốn hòi, Bùi Minh Thúy có quay lại hay không? Bùi Minh Thúy lúc trước đi thảo nguyên cứu Ngu Thế Nam, một chiêu rút cùi đáy nồi cứu ra Ngu Thế Nam, lại bị đại quân Hiệt Lọi vây ờ Lăng Đặc Sơn, sau chỉ truyền đến một lẩn tin tức, nói là bình yên vô sự, Tiêu Bố Y lại phái nhân thù đi viện binh, một mực liên lạc không được, nhung vẫn không có nghe thấy Hiệt Lợi bắt được bọn họ. lúc này đây vẫn cực kỳ lo lắng, nào đâu nghĩ đến Ngu Thế Nam lại bỗng nhiên trờ lại Đông Đô.
Được binh sĩ khẳng định tĩã lời thuyết phục, Tiêu Bố Y nhìn thấy sắc mặt của Từ Thế Tích, liền thay hắn hòi: “Ngoại trừNgu Thế Nam, còn có người nào khác không?”
“Còn có một hộ vệ” Binh sĩ trâ lời.
Từ Thế Tích có chút thất vọng, nhung vẫn muốn gặp Ngu Thế Nam hòi tình huống một chút, Tiêu Bố Y cùng hắn sóng vai rời phù nghênh đón, xa xa nhìn thấy Ngu Thế Nam, Tiêu Bố Y bước đi qua, nắm lấy tay hắn nói: “Thế Nam, ta cứ nghĩ ngươi đã chết rồi”.
Ngu Thế Nam bùi ngùi nói: “Vi thằn làm nhục sứ mạng, kính xin Tây Lương vương trách phạt”.
“Trách phạt cái gi?” Tiêu Bố Y cười nói: “Ngươi có thể trở về, bổn vương đã cực kỳ vui vẻ”. Ánh mắt cùa hắn quét qua, roi vào trên người hộ vệ bên cạnh Ngu Thế Nam, đột nhiên hai mắt ngưng tụ, vui mừng nói: “Là uất Trì huynh?”
Hộ vệ kia đầu đội mũ da, người như sắt tháp, phong trẳn mệt mòi, hai mắt sáng ngời, không ngờ lại là uất Trì Cung!
Uất Trì Cung thấy Tiêu Bố Y nhìn qua, môi nhúc nhích hai cái, rốt cuộc nói: “Tây Lương vương”.
Tiêu Bố Y cười ha hả, một tay khoác ở một người, “Nếu nói là trên đòi này còn chuyện gì vui vẻ hơn là gặp được một người bạn, đây chẳng phải là gặp được một lần hai người bạn sao. Thế Nam, uất Trì huynh, đến đây, đi về phủ. Lần này tới là không cho đi đâu đó”.
Hắn nói như có thâm ý, Từ Thế Tích thấy uất Tri Cung đi tới Đông Đô. tinh thần cũng chần động. Thấy hai người trên mặt giống như không có vẻ gì là bi thương, lại nghĩ Bùi Minh Thúy hẳn là vẫn bình an.
Mọi người Tìhập phù. Tiêu Bố Y tự tay vì Ngu, uất Trì hai người châm hương trà, nâng chén nói: “Còn có việc trên người, trước dùng trà thay rượu, vì ThếNam, uất Tri huynh đón gió tẩy trần”.
Uất Trì Cung thấy Tiêu Bố Y tuy là Tây Lương vương uy chán thiên hạ. nhung đối với mình vẫn cời mở như trước, phảng phất lại nhớ tới khi đó tại Mà Ấp. mỉm cười đưa lên uống một hoi cạn sạch nói: “Cái này xem như là một ly trà uống vui vẻ nhất trong mấy năm qua”.
Tiêu Bố Y nói: “Uất Trì huynh, lần này tới, cũng mong không cần phải đi nữa”.
Uất Trì Cung chắp tay nói: “Chi cần Tây Lương vương không đuổi, tại hạ cũng sẽ không
đi”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Loại đại tài như uất Trì huynh, ta muốn mòi cũng khó mà mòi, tại sao sẽ đuổi? Đúng rồi… uất Trì huynh một đường hộ tống Thế Nam đến Đỏng Đô sao?”
Uất Trì Cung gật đầu nói: “Không sai, thật ra ta vốn không mặt mũi nào đến nơi đây. Nghĩ tới Tây Lương vương đối với ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi trọng như vậy. nhung ta lại đi theo Lưu Vũ Chu nhiều năm, cho tới hiện tại cùng đồ mạt lộ mới đến tim nơi nương tựa, nói ra thật xấu hổ”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Uất Trì huynh nếu như nghĩ như vậy mới hẳn là hồ thẹn”.
Uất Trì Cung khẽ giật mình, “Tây Lương vương lời ấy giải thích thế nào?”
Hắn há miệng ngậm miệng đều là xưng hô Tây Lương vương. Tiêu Bố Y âm thẳm cảm khái, cũng không cải chính, chậm rãi nói: “Ta và huynh là bằng hữu. bằng hữu sinh tử chi giao, bằng hữu bình an, chúng ta chi cần yên lặng chúc phúc. Nhưng huynh chán ghét thảo nguyên, không chỗ có thể đi. nếu không nghĩ tới ta, mới là không xem ta là bằng hữu”.
Hắn nói tình chân ý thiết, uất Trì Cung hai mắt lộ ra vẻ cảm động, thờ dài nói: “Bùi tiểu thư nói không sai”.
“Bùi tiểu thư nói cái gi?” TừThếTíchtiệp lời.
“Bùi tiểu thư sau khi nhìn thấy ra nói, “Cuộc đòi con người thời gian qua rất nhanh, chết không đù hận, nhưng hòi lòng chịu không một chút tiếng tăm cả đòi sao!” Nàng còn nói, uất Tri Cung vẫn là uất Trì Cung năm đó. thật ra Tiêu Bố Y vẫn là Tiêu Bố Y năm đó. Cho nên… ta tới”.
Uất Trì Cung nói tới đây, hai mắt lóe sáng, nhìn sang Tiêu Bố Y không chợp mắt.
Tiêu Bố Y trong mắt có ý cảm ơn, lẩm bấm nói: “Bùi Minh Thúy vẫn là Bùi Minh Thúy năm đó!”
Từ Thế Tích đột nhiên trong lòng nhiệt huyết bành trướng, không hề che lấp. bật thốt lẻn hòi: “Vậy Bùi tiểu thu? Hiện tại đang ờ noi nào?”
Uất Trì Cung nói: “Ta… cũng không biết nàng hiện tại như thế nào”.
Từ Thế Tích thất thanh nói: “Nàng gặp nạn sao?”
Ngu Thế Nam nói: “Chúng ta khi rời đi, nàng vẫn không sao, nhưng về sau… cũng khó nói”.
Tiêu Bố Y nói: “Thế Nam, phiền toái ngươi nói cho rõ ngọn nguồn. Bằng không… ta sốt ruột chết được”.
Ngu Thế Nam cười chua chát nói: “Bùi tiểu thư sau khi cứu ta cùng Áo Xạ Thiết ra. vẫn một mực bị Hiệt Lợi đuồi giết, vốn kế sách đào tầu cùa nàng không kém. nhung bên người Hiệt Lọi có một người gọi là Tổ Quân Ngạn, lại vạch kén kéo tơ. tìm được chỗ ẩn thản của chúng ta Nhưng mà Bùi tiểu thư có lưu đường lui, liền từ sơn động chạy trốn, lại bị Đột Quyết cùng chó để theo dõi. Hộc Luật Thế Hùng đánh chết chó dữ, nhung Tồ Quàn Ngạn kia so với chó còn muốn linh hơn, vậy mà lại một đường đuổi theo chúng ta không bỏ. Lúc này, chúng ta gặp được hai người, hai người kia Tây Lương vương cũng có thể nhận ra”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Là ai?” Hắn nghĩ tới một cái tên của mục dàn thảo nguyên, không ngờ Ngu Thế Nam nói ra hai cái tên khiến cho hắn kinh ngạc. “Hai người kia một người tên là Văn Vũ Chu, một người khác lại là Lý Thải Ngọc!”