Bây giờ nhìn lại, chính mình giống như một người ngu ngốc, quả thực là vô cùng nhục nhã trong cuộc đời hắn!
Nếu như không rửa sạch hổ thẹn lần này, không giết Lâm Minh, thậm chí ma nhị sẽ tạo thành ma chướng ở trong lòng, nhưng hắn có cơ hội đánh sâu vào cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Thần Hải, mà lúc đánh sâu vào Thần Hải, trong lòng có một chút ý niệm không thông đều có thể làm cho trùng quan thất bại!
Oành!
Ma nhị lao ra khỏi Linh chu, cấp tốc triển khai, liều lĩnh phi độn về phân bộ Pha Đà sơn!
Lúc này, ở trước một tòa đại điện của phân bộ Pha Đà sơn, Lâm Minh giẫm lên một đống gạch ngói vỡ, ở trước mặt hắn, lão giả họ Ngạn thủy chung hai mắt vô thần, phảng phất giống như mất hồn.
Dưới người hắn tất cả đều là máu, sinh mệnh lực hao tổn nghiêm trọng.
Lâm Minh nhìn tinh thần chi hải của lão giả họ Ngạn tựa hồ đã bể tan tành, nhìn lại dấu vết công kích sâu không thấy đáy trước mắt, có thể tin chắc đây không phải là công kích lão giả họ Ngạn phát ra.
– Ra đi!
Mũi thương của Lâm Minh nhắm thẳng vào nơi nào đó trong hư không.
Đột nhiên, tiếng cười âm chí già nua truyền đến từ bốn phương tám hướng, thanh âm kia khàn khàn mà khó nghe, giống như là Tử Linh đang kêu rên.
– Ngươi chính là Lâm Lan Kiếm! Tốt! Rất tốt!
Ở trước người lão giả họ Ngạn, đột nhiên có chút điểm hắc quang hội tụ, kèm theo hắc vụ bay lên, một lão giả mặc hắc bào xuất hiện ở giữa không trung, khuôn mặt già nua của hắn như vỏ cây, đầu tóc cũng rụng sạch, toàn thân cũng toát ra một cỗ khí tức kế cận tử vong, phảng phất từ trong quan tài bò ra.
Nhưng là liếc mắt nhìn lão đầu thoạt nhìn như cây đèn cầy sắp tắt trong gió này, tâm thần Lâm Minh lại hoảng hốt, lão giả mặc dù thân thể gần mục nát, nhưng cặp mắt kia giống như là tinh không thâm thúy, vừa nhìn phảng phất giống như có thể hút người đi vào.
Cao thủ đỉnh cấp!
Hắn tuyệt đối là người mạnh nhất mà Lâm Minh nhìn thấy cho đến tận lúc này, trừ thí luyện cấp vương ở bên trong Viễn Cổ hoàng thành!
Chẳng lẽ là… Cường giả Thần Hải?
Lâm Minh cảm giác tóc gáy trên người dựng lên, đã nghĩ xoay người chạy trốn ngay tại trận, song trong nháy mắt khi cước bộ của hắn di động, hắn đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng.
Thân thể của đối phương mặc dù thoạt nhìn chân thật, nhưng nếu như lấy cảm giác dò xét, lại phát hiện nó thật ra thì lại hư ảo như u linh, hơn nữa thời thời khắc khắc phát ra quang huy Chiến Linh.
Lão giả hắc bào này không phải là bản thể, mà là một luồng Chiến Linh!
Vôcó khả năng là vật phẩm đặc thù nào đó mà lão giả hắc bào để lại ở phân bộ Pha Đà sơn, mà phía trên vật phẩm kèm theo một luồng Chiến Linh, có thể làm cho ý chí của lão giả hắc bào trong nháy mắt chiếu ở chỗ này.
Lão giả nhìn về phía Lâm Minh, lên tiếng cười, lộ ra một hàm răng vàng dày đặc, dữ tợn.
Lâm Minh thấy lão đầu đầu tóc cũng không còn mấy này rất ghê tởm, nhưng tinh thần lại hoàn toàn đề phòng, đối phương rất có thể là một trong mấy lão quái vật của Tu La thần quốc. Có nghĩa là chuyện tình chính mình huyết tẩy phân bộ Pha Đà sơn hôm nay đã bị cao tầng Tu La thần quốc biết được.
Điều này cũng bình thường, lúc ấy Lâm Minh mặc dù lấy Tinh Thần Chi Liên chém giết sạch phần lớn võ giả mưu toan đưa tin, nhưng luôn luôn có cá lọt lưới truyền tin tức đi ra ngoài.
– Ngươi là ai?
Lâm Minh vắt ngang trường thương, chỉ vào hư ảnh của lão giả trước mắt, sau khi ý thức được đối phương chỉ là một sợi Chiến Linh, hắn bình tĩnh lại.
Hôm nay tới phân bộ Tu La thần quốc, ba đại tông môn Lưu Lam tông, Bạch Sơn tông cũng là cấp bậc ngũ phẩm, nhân vật cao nhất trong tông môn cũng chỉ là miễn cưỡng liệt vào Thiên Mệnh bảng, không thể nào có cao thủ cấp Thần Hải, như vậy đối phương tất nhiên là xuất từ Tu La thần quốc.
Nói như vậy, cường giả Thần Hải đã có tuổi thọ đã ngoài năm ngàn năm, thậm chí tuổi thọ của cường giả Thần Hải hậu kỳ có thể đạt tới dài hơn vạn năm, đối phương biến thành cái bộ dáng này, chẳng lẽ đã sống năm sáu ngàn năm?
– Kiệt kiệt kiệt kiệt, lão phu là Tư Đồ Bá Nam, hoàng thúc của Tu La thần quốc! Lâm Lan Kiếm, ngươi thật là để cho lão phu quá giật mình, ta không biết ngươi dùng biện pháp gì để dẫn ba tên ma sứ ngu xuẩn kia đi, rồi huyết tẩy phân bộ Pha Đà sơn, tuy nhiên mạng của ngươi đến đây chấm dứt, ngươi quá kiêu ngạo, cây cao vượt rừng, chịu nhiều mưa gió (ý là người giỏi quá sẽ bị đố kị. Làm người nên biết hạ thấp mình), nếu như ngươi sớm chạy trốn một chút, như thế nào lại rơi vào trên tay của ta.
Tư Đồ Bá Nam, hoàng thúc của Tu La thần quốc!
Trong lòng Lâm Minh hít sâu một hơi, Thần Hoàng đương đại của Tu La thần quốc đã là đại năng Thần Hải, mà Tư Đồ Bá Nam tự xưng là hoàng thúc trước mắt nay so sánh với Thần Hoàng của Tu La thần quốc lại cao hơn một bậc, không nghi ngờ chút nào hắn cũng là đại năng Thần Hải!
Chẳng trách hắn già đến trình độ này!
Võ giả bình thường, sau khi tuổi thọ đã qua hơn nửa, sinh mệnh chi hỏa sẽ từ từ yếu bớt, thân thể bắt đầu xuống dốc, lúc gần đất xa trời, thực lực thậm chí chỉ có phân nửa thời kỳ đỉnh phong, nhưng dù là vậy, Lâm Minh cũng không dám có chút khinh thị đối với Tư Đồ Bá Nam, loại đại năng thọ nguyên sắp hết này, bởi vì nhiều lần không đột phá được, thường thường tính cách trở nên cổ quái tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường!
– Lâm Lan Kiếm, ta không biết ngươi từ nơi nào có được truyền thừa của Ma Thủy đại đế, tựa hồ, truyền thừa của ngươi cũng không phải là xuất từ cùng mạch với Tu La thần quốc ta. Tuy nhiên, Tu La thần quốc ta chính là người thừa kế duy nhất của Ma Thủy đại đế, truyền thừa của Ma Thủy đại đế, vô luận khai quật từ cái góc nào của Thiên Diễn đại lục, nó đều thuộc về Tu La thần quốc ta!
– Vốn là nếu như ngươi nguyện ý giao ra truyền thừa cùng Ma Đế khải giáp, hơn nữa tùy ý để chúng ta tẩy trí nhớ truyền thừa về Ma Đế của ngươi đi, hoặc là gia nhập Tu La thần quốc chúng ta đồng thời gieo xuống linh hồn cấm chế, thì ta không ngần ngại cho ngươi một chút chỗ tốt, song hiện tại, ngươi phải bị xóa bỏ!
– Tẩy trí nhớ đi? Hoặc là gieo cấm chế?
Lâm Minh cười giận dữ, cho dù là cao thủ tinh thông linh hồn lực xuất thủ tẩy đi một bộ phận trí nhớ của một võ giả, cũng sẽ tạo thành tổn thương đối với linh hồn của đối phương.
– Tư Đồ Bá Nam, trước kia ta thường nghe người ta nói, người hèn hạ nhất tất sẽ vô địch, hôm nay ta cuối cùng coi là thấy được từ trên người của ngươi, ngươi thật đúng là hèn hạ từ đầu tới đuôi a!
Bị Lâm Minh châm chọc nhục mạ, khóe miệng Tư Đồ Bá Nam nổi lên một nụ cười dữ tợn.
– Không biết đã bao lâu không ai dám nói chuyện với ta như vậy, thật thú vị, một võ giả Toàn Đan nho nhỏ như ngươi, ngay cả là thiên cổ kỳ tài, nhưng là so với Tu La thần quốc to lớn của ta, vậy thì như đom đóm với trăng sáng, quá tầm thường! Lão phu giết ngươi, sẽ tùy ý giống như giết mổ một con chó hoang a!
Tư Đồ Bá Nam vừa nói, thân thể đột nhiên vặn vẹo, hóa thành một cỗ khói đen đi vào trong cơ thể lão giả họ Ngạn.