Luật sư Triệu ở bên này cảm thấy bối rối, tổng giám đốc làm sao vậy? Sao anh ta lại bị mắng chứ? Vì vậy nhất thời luật sư Triệu không đáp lại.
“Đúng rồi, hôm qua thư kí Lưu không bảo anh làm các thủ tục khác nữa đấy chứ?” Nguyễn Hạo Thần lúc này vẫn còn giữ lại được chút lí trí cuối cùng, cũng có thể nói vẫn còn chút hi vọng cuối, cho dù ông nội đồng ý chuyển cổ phân cho anh, nhưng thủ tục dù gì vẫn chưa làm xong, cho nên có lẽ cô vẫn chưa…
Nhưng nghĩ đến tác phong bình thường của cô, lại nghĩ đến cô lúc nào cũng chỉ muốn nhanh chóng li hôn với anh, thực ra trong lòng Nguyễn Hạo Thần lúc này đã ôm hi vọng quá lớn.
“Không có, thư kí Lưu chỉ đưa tôi cái này, bảo tôi nhanh chóng làm.” Luật sư Triệu sau khi bừng tỉnh lại thì nhanh chóng trả lời.
Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít sâu một hơi, anh lại đột nhiên nghĩ đến thủ tục li hôn, thư kí Lưu chưa chắc đã tìm đến luật sư Triệu.
“Lập tức dừng lại tất cả mọi thủ tục, cút vê đây.” Nguyễn Hạo Thần nhấn mạnh lại một lần nữa, sau đó đem điện thoại ném thẳng cho thư kí Nguyễn.
Sau đó, Nguyễn Hạo Thần lại tiếp tục gọi điện thoại cho thư kí Lưu, nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện lúc này tay của anh có chút run rẩy.
Lần này, điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu, lúc này thư kí Lưu đã đến dưới lầu của công ty, thư kí Lưu vẫn độc thân, ở chung cư của công ty, rất gần công ty.
Sáng sớm thư kí Lưu mới tỉnh dậy, vốn vẫn có chút mơ hồ, anh ta sờ điện thoại, lúc nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ tổng giám đốc thì trong chớp mắt kinh ngạc đến tỉnh luôn.
Tổng giám đốc gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy, anh ta lại không nghe cuộc nào?
Tổng giám đốc gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
Thư kí Lưu đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
Thư kí Lưu nhanh chóng bò dậy từ trên giường, mặt cũng không thèm rửa, nhanh chóng lấy một bộ quần áo, vừa mặc vừa chạy ra ngoài.
Tốc độ đó đã không thể nào nhanh hơn được nữa.