Y Lệ Sa Bạch bị đẩy ra liền ngượng ngùng gật đầu, còn Lãnh Thiên Minh thì hung hăng nhìn Lý Tứ.
“Lý Tứ, sau khi trở về, tìm người xem bát tự của ngươi đi…”
“A… hoàng thượng, xem bát tự làm gì?”
“Xem xem hai ta có hợp không…”
Lý Tứ hoảng hốt: “Hoàng thượng, ngài định làm gì? Ngài muốn đuổi thần à, đừng mà, ngài có thể mắng thần, đánh thần, dù là giết thần cũng được, nhưng xin đừng đuổi thần đi. Nếu ngài sợ bát tự của chúng ta không hợp… vậy thì, để thần sửa…”
Lãnh Thiên Minh im lặng nhìn Lý Tứ, tên này còn sửa được bát tự cơ đấy? Thống lĩnh cấm quân nhà hắn đúng là hiếm có khó tìm mà, ngoại trừ bảo vệ hắn thì không hiểu gì cả…
“Này… ngươi đừng có hiểu lầm, trẫm đang muốn điểm ngươi đấy…”
“Điểm thần ư? Hoàng thượng, ngài cứ trực tiếp dùng tay điểm là được, không sao đâu… da ta dày…”
“Ta nói điểm ở đây là ý muốn ám chỉ, là… ngươi phải hiểu cách nghĩ của trẫm…”
Sau đó, Lãnh Thiên Minh lại liếc nhìn Y Lệ Sa Bạch, lẩm bẩm nói: “Hiểu chưa?”
Lý Tứ vỗ đùi nói: “Hoàng thượng… chỗ này nóng quá, mạt thướng chịu không nổi, thần ra đằng kia hóng gió tí nhé…”
Lãnh Thiên Minh yên lặng gật đầu, tên này giác ngộ cũng không dễ dàng gì…
Khi màn đêm buông xuống, không gian vắng lặng, cạnh bờ sông xuất hiện một cảnh tượng rất êm đềm, một cô gái xinh đẹp tựa vào vai thiếu niên bên cạnh nghỉ ngơi. Đống lửa gần đó chiếu sáng khoảng không gian xung quanh, đằng xa, bên cạnh gốc đại thụ là một người đàn ông có thể hình cường tráng đang run rẩy vì lạnh.
Không biết qua bao lâu, xa xa vang lên tiếng ồn ào.
“Mau nhìn… ở đó có ánh lửa…”